"Đưa cho ta thật sao?"

Trịnh Trì Viễn nhìn Kim Phi với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, một tấm bản đồ mà thôi, tặng cho ngài thì có sao chứ?" Kim Phi cười trả lời

Một tấm bản đồ mà thôi, cũng chỉ ở thời đại này thì người ta mới coi như bảo bối, kiếp trước ở cửa hàng hai đồng, năm tệ có thể mua được ba tấm, mà còn vẽ chính xác hơn Kim Phi nhiều.

Kiếp trước chỉ cần đổi ký túc xá thì Kim Phi sẽ đi mua ba tấm bản đồ, một cái bản đồ thế giới, một cái bản đồ trong nước và một tấm bản đồ tỉnh, dùng để dán trên tường.

Lúc đó không có trò giải trí gì, Kim Phi thường xuyên ngẩn người nhìn bản đồ chằm chằm, tưởng tượng sau khi tốt nghiệp kiếm được tiền thì sẽ đi đâu du lịch.

Bởi vì nhìn quá nhiều nên ấn tượng của Kim Phi đối với bản đồ tương đối sâu sắc, thời trung học cũng học địa lý khá tốt.

Vốn dĩ y còn muốn nhắc nhở Trịnh Trì Viễn một chút, dặn anh ta đừng truyền bản đồ lung tung, nhưng nhìn thấy Trịnh Trì Viễn như này, Kim Phi cảm thấy không cần mình nhắc nhở.

Quả nhiên, Trịnh Trì Viễn nghe thấy Kim Phi nói như vậy, lúc này vỗ ngực bảo đảm: "Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ giữ tấm bản đồ này như cơ mật tối cao, không được tiên sinh cho phép, tuyệt đối không tự ý đưa cho người khác!"

"Ta đã giao bản đồ hàng hải cho Trịnh Tướng quân, đương nhiên tin được nhân phẩm của tướng quân." Đầu tiên, Kim Phi khẳng định nhân phẩm của Trịnh Trì Viễn, sau đó còn nói thêm: "Nhưng mà thủy thủ đi xa nhất định phải biết rõ nội dung bản đồ hàng hải, để tránh lạc mất phương hướng trên biển."

“Chuyện này đương nhiên rồi!" Trịnh Trì Viễn nhanh chóng đồng tình: “Tiên sinh yên tâm, các thủy thủ cử đi thuyền, ta sẽ đón người nhà của bọn họ vào đại doanh thủy quân, những tên oắt con này sẽ ghi nhớ bản đồ hàng hải, sau đó nát ở trong bụng!"

Quan niệm gia tộc ở thời đại phong kiến rất nặng nề, trên danh nghĩa là đón người nhà của thuộc hạ tới nơi an toàn để bảo vệ, là biện pháp mà quyền quý thời phong kiến thường dùng để khống chế thuộc hạ, cũng là biện pháp cực kỳ hữu hiệu.

Lúc trước Kim Phi thành lập ký túc xá, để nhân viên hộ tống đón người nhà tới làng Tây Hà ở, bản chất cũng là như thế.

Sự tồn tại của đại lục mới có ý nghĩa sâu xa, liên quan đến mưu đồ mấy chục năm trong tương lai của Kim Phi, có cẩn thận cỡ nào cũng không đủ.

Cho nên, Kim Phi không phản đối đề nghị của Trịnh Trì Viễn, mà cười hỏi: "Nói như vậy, Trịnh tướng quân đã đồng ý cho ta mượn thủy thủ sao?"

"Mượn, đương nhiên sẽ cho mượn!" Trịnh Trì Viễn nói: "Tiên sinh đã từng nói, thiên hạ hưng vong, ai cũng có trách nhiệm, huống chi thủy quân còn là quân nhân của Đại Khang chứ?

Nói một câu xuất phát từ tâm can, nếu như tiên sinh chỉ phái người ra ngoài đi mạo hiểm, có lẽ Trịnh mỗ cần suy nghĩ một chút, nhưng tiên sinh phái người đi xa, là vì để tìm kiếm giống tốt cho người dân Đại Khang, đây là chuyện công đức vô lượng, Trịnh mỗ là một quân nhân của Đại Khang, ăn quân lương người dân nộp lên nhiều năm như vậy, đương nhiên phải hết sức ủng hộ!

Đừng nói tiên sinh chuẩn bị thuyền bọc thép, máy hơi nước, kim chỉ nam và bản đồ hàng hải, cho dù tiên sinh kêu Trịnh mỗ dẫn đầu hạm đội hiện tại đi xa, Trịnh mỗ cũng sẽ không chút nhíu mày!"

Nói đến đây, Trịnh Trì Viễn đứng thẳng, tay phải đặt trước ngực, chào quân lễ Đại Khang với Kim Phi: "Tiên sinh yên tâm, Trịnh mỗ lập tức quay lại tổ chức và thành lập đội cảm tử, chuẩn bị xuất chinh bất cứ lúc nào!"

"Trịnh Tướng quân không nên vội, thuyền bọc thép còn chưa được chế tạo ra, mà đi xa không phải chuyện đùa, sau khi ngài chọn lựa thủy thủ, ta còn phải tiến hành huấn luyện bọn họ."

Kim Phi vừa cười vừa nói: "Mặt khác, Trịnh Tướng quân không cần tự mình dẫn đội, ngài mà đi thì ai trấn thủ đại doanh thủy quân, chống lại hải tặc chứ?"

Chuyện đi xa tìm kiếm đại lục mới rất quan trọng, quyền chỉ huy hành động nhất định phải hoàn toàn được nắm giữ trong tay người một nhà mới được.

Kim Phi tìm Trịnh Trì Viễn mượn thủy thủ, chỉ muốn tìm một số người có kinh nghiệm hàng hải để giúp đỡ mà thôi, mặc dù Trịnh Trì Viễn đã tuyên bố thành tâm cống hiến sức lực, biểu hiện lúc chi viện cho thành Du Quan cũng rất tích cực, nhưng dù sao cũng tiếp xúc quá ít, Kim Phi còn chưa có cách nào hoàn toàn tin tưởng anh ta.

Châu Mỹ có sản vật phong phú, đi đến đại lục mới, lỡ đâu Trịnh Trì Viễn sinh ra tâm tư khác, mang theo thủy thủ chiếm đất làm vua ở đại lục mới, Kim Phi cũng không thể chạy đến Châu Mỹ tìm anh ta tính sổ được chứ?

Cho nên người chỉ huy thuyền bọc thép, và cả tổng chỉ huy hành động tìm đại lục mới, đều phải là người ở Xuyên Thục, không thể giao cho Trịnh Trì Viễn.

Trịnh Trì Viễn là kẻ già đời trên quan trường, lập tức đoán được nguyên nhân thực sự mà Kim Phi từ chối anh ta.

Mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn nhanh chóng khom người đáp: "Vi thần nghe theo sắp xếp của quốc sư đại nhân!"

Muốn người khác giúp đỡ, còn không hoàn toàn tin tưởng đối phương, nếu là lúc trước, Kim Phi chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ, sau đó ít nhiều sẽ giải thích một chút.

Nhưng sau khi địa vị tăng lên, suy nghĩ của Kim Phi cũng đang dần dần phát sinh thay đổi, không quá để ý đến cảm nhận của các thuộc hạ, chỉ để ý chuyện đối phương có thể hoàn thành nhiệm vụ mình bàn giao hay không.

Kim Phi đã từng nghĩ, có lẽ đây chính là tư duy của kẻ bề trên.

Hiện giờ y đã bắt đầu quen thuộc với loại cách thức tư duy này.

Cho nên y biết Trịnh Trì Viễn đoán được dụng ý của y, nhưng cũng không giải thích, mà chỉ vào bản đồ nói: "Vậy chúng ta tiếp tục xem bản đồ hàng hải đi!"

"Vâng!" Trịnh Trì Viễn nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn.

Bởi vì uống thuốc an thần nên Trịnh Trì Viễn không còn ép mình nhớ bản đồ nữa, mà theo sự giảng giải của Kim Phi, tất cả lực chú ý đều tập trung trên bản thân bản đồ.

Kim Phi lấy ra một chiếc bút chì, vừa đánh dấu đường đi về phía đại lục mới, vừa giảng giải các hạng mục cần chú ý khi đi xa.

Trịnh Trì Viễn nghe rất chuyên chú, sau đó còn hỏi Kim Phi lấy bút mực và giấy viết bản thảo, ghi chép từng nhắc nhở của Kim Phi.

Sau khi Kim Phi giảng giải xong, đã là giữa buổi sáng.

"Trịnh Tướng quân, chuyện nên nói mà ta có thể nghĩ ra, đều đã nói hết rồi, sau này mà ta nghĩ ra điều gì nữa thì sẽ nói thêm với ngài!" Kim Phi nâng chung trà lên, uống một ngụm trà nhuận giọng.

“Vâng!” Trịnh Trì Viễn cất bút lông và giấy viết bản thảo, ánh mắt càng thêm kính sợ Kim Phi.

Lúc trước, anh ta chỉ bội phục năng lực chế tạo vũ khí và dẫn binh đánh giặc của Kim Phi, nhưng sau một phen trò chuyện vừa rồi, Trịnh Trì Viễn phát hiện, trình độ của Kim Phi trên phương diện hàng hải cũng cực kì cao thâm.

Đặc biệt là Kim Phi phân tích rõ phương hướng và vị trí, cùng với cách lợi dụng nước biển để tinh luyện nước ngọt, càng khiến cho Trịnh Trì Viễn kinh động như được gặp thần tiên.

"Đa tạ tiên sinh chỉ điểm!" Trịnh Trì Viễn cẩn thận thổi khô bút tích bên trên giấy viết bản thảo, sau đó nhìn về phía bản đồ.

Do dự một chút, cuối cùng anh ta vẫn cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tiên sinh, ta có thể thỉnh giáo một chuyện không?”

"Mời Trịnh Tướng quân nói." Kim Phi buông bát trà xuống: "Có vấn đề cứ hỏi, nếu ta không biết, chúng ta cũng có thể cùng nghĩ cách, hiện giờ hỏi dù sao cũng tốt hơn sau này gặp phải khó khăn mới hỏi."

"Vậy ta hỏi đây." Trịnh Trì Viễn giống như hạ quyết tâm cực kỳ lớn, chỉ vào bản đồ hỏi: "Xin hỏi tiên sinh, tấm bản đồ này có thật sự chuẩn xác không?

Ta không có ý chất vấn tiên sinh, nhưng tiên sinh cũng biết tầm quan trọng của bản đồ hàng hải đối với chuyện đi xa mà, lỡ đâu xuất hiện sơ suất, hạm đội có thể sẽ mất phương hướng, hậu quả khó mà lường được!"

Nói xong, anh ta lại trịnh trọng khom người thi lễ: "Vi thần cả gan đặt câu hỏi, mong tiên sinh thứ tội!"

Advertisement
';
Advertisement