Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Bản đồ hàng hải đúng là rất quan trọng, thậm chí còn liên quan trực tiếp đến sự sống chết của tất cả thủy thủ. Trịnh tướng quân đã có thắc mắc thì cứ hỏi thẳng, chuyện này ngài làm rất đúng!”

Kim Phi đỡ Trịnh Trì Viễn dậy, khẳng định sự đúng đắn của câu hỏi.

Nhưng y không trả lời Trịnh Trì Viễn ngay mà lại hỏi ngược lại: "Tại sao ngài cảm thấy nó không chuẩn xác?"

Có lẽ sự khuyến khích của Kim Phi đã có tác dụng. Trịnh Trì Viễn đã trở nên táo bạo hơn và lấy hết can đảm nói: "Tiên sinh, Đại Khang chúng ta là một đất nước rộng lớn, vậy tại sao phần lớn lãnh thổ của những nước nhỏ hoang sơ như Đảng Hạng và Thổ Phiên lại không có trên bản đồ hàng hải này?”

Kim Phi nghe vậy không nhịn được mà bật cười.

Trung Nguyên có khí hậu hài hòa, sản vật phong phú, thích hợp để phát triển nông nghiệp, dân số cũng khá đông đúc.

Thái Tổ hoàng đế của Đại Khang rất quyết đoán, năng lực cũng vô cùng xuất chúng, nếu không đã không thể lật đổ được triều đại trước và tạo ra Đại Khang.

Các hoàng đế đời thứ hai và thứ ba chính là các con trai và cháu trai của Thái Tổ Đại Khang, cũng đã đi theo Thái Tổ Đại Khang trải qua bao nhiêu cuộc chiến tranh, họ cũng rất máu lửa và quyết đoán.

Dưới sự cố gắng đồng lòng của ba vị hoàng đế đầu tiên, chỉ trong vài thập niên ngắn ngủi mà dân số, kinh tế, chính trị, quân sự, văn hóa và các lĩnh vực khác của Đại Khang đã tăng lên mấy lần và cũng có đường lối phát triển rõ ràng.

Mặc dù lúc đó Đại Khang đã bắt đầu trọng văn khinh võ nhưng nền tảng vẫn còn đó, hơn nữa dân đông lương thực nhiều, đánh đến nỗi các nước xung quanh kêu cha gọi mẹ phải ráo riết cho sứ giả tới cầu hòa tỏ vẻ thần phục.

Nhưng khi đến vị hoàng đế thứ tư nội bộ triều đình Đại Khang đã bắt đầu đấu đá nhau, quan văn và quan võ đấu nhau, hoạn quan và ngoại thích cũng đấm đá nhau liên tục.

Vị hoàng đế thứ tư không có uy tín như ba vị hoàng đế đầu tiên cũng không có dũng khí và năng lực như họ, tính tình cũng có phần đa nghi. Lúc thì tin cái này lúc thì tin cái kia khiến quyền lực của hoàng đế liên tục bị sa sút và kéo theo cả sự suy bại.

Dù thực lực quốc gia đã bắt đầu suy nhược nhưng người dân Đại Khang vẫn giữ quan niệm phải phục tùng thiên tử, ấy thế mà sau đó Đại Khang đã bị Đảng Hạng và Đông Man đè xuống đất dày xéo nhưng quan niệm này vẫn không thay đổi.

"Trịnh tướng quân, lãnh thổ Đảng Hạng và Thổ Phiên vốn chỉ lớn như vậy!"

Kim Phi chỉ vào bản đồ nói.

"Sao có thể?" Trịnh Trì Viễn trừng mắt nói: "Lãnh thổ rộng lớn như vậy có thể nuôi sống bao nhiêu người?"

"Chuyện này Trịnh tướng quân chưa biết rồi, lãnh thổ của Đảng Hạng và Đông Man tuy rộng lớn nhưng lại miền bắc lại rất lạnh, trẻ nhỏ dễ ốm đau hơn nữa thuốc than cũng khan hiếm nên tỷ lệ trẻ nhỏ tử vong rất cao. Vả lại nội bộ đang đấu đá căng thẳng cho nên dân số cũng không đông lắm."

Kim Phi giải thích: "Ở Thổ Phiên cũng vậy, họ nằm trên Cao Nguyên, điều kiện sinh sống còn khắc nghiệt hơn cả Đông Man và Đảng Hạng, các bộ tộc trong đó cũng đấu tranh khốc liệt nên họ cũng không có bao nhiêu người.”

"Ta hiểu rồi," Trịnh Trì Viễn chợt bừng tỉnh: "Lãnh thổ rộng lớn cũng không có nghĩa là mạnh."

"Nhưng lãnh thổ rộng lớn cũng có nghĩa là có tiềm lực lớn, các loại khoáng sản ngầm cũng càng thêm phong phú!”

Mắt Kim Phi hiện lên một tia kiên quyết: "Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của trời, ở trên đất này có ai mà không phải là con của trời! Dù là Đảng Hạng, Đông Man, Thổ Phiên hoặc bất kỳ nơi nào khác trên bản đồ, cuối cùng sẽ trở thành một phần lãnh thổ của Đại Khang ta!"

"Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của trời! Ở trên đất này, dân nào mà không phải con dân của trời!"

Trịnh Trì Viễn hít hà một hơi, nhìn Kim Phi với một ánh mắt vô cùng chấn động.

Kim Phi luôn cho Trịnh Trì Viễn một ấn tượng khép nép và khiêm tốn, nhưng trong phút chốc này Trịnh Trì Viễn đã thấy khía được một khía cạnh đầy khích phách của y.

Khi Kim Phi nói những lời này, cả người y tràn ngập sự tự tin mãnh liệt như thể y đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

"Trịnh tướng quân còn có thắc mắc gì sao?"

Kim Phi thấy Trịnh Trì Viễn ngơ ngác nên chủ động hỏi.

"Không có!" Trịnh Trì Viễn liên tục lắc đầu: "Ta sẽ quay về tuyển chọn thủy thủ, xác nhận danh sách xong sẽ đến đưa cho tiên sinh!"

“Vậy ngài đi đi!" Kim Phi cuộn bản đồ lên đưa cho Trịnh Trì Viễn.

"Cảm tạ tiên sịnh!"

Trịnh Trình Viễn đưa hai tay cầm lấy bản đồ, sau đó lại trịnh trọng cúi chào Kim Phi rồi mới lui ra sau đi khỏi thư phòng.

Kim Phi duỗi người nghỉ ngơi một lát để cho đầu óc bình tĩnh lại, sau đó dẫn mọi người đi thẳng đến xưởng đóng thuyền mới.

“Trước đây đánh chết ta cũng không tin, là có người có thể xây được một ngôi nhà lớn như vậy chỉ trong mấy tháng!”

Thiết Chùy ngước lên nhìn xưởng đóng thuyền cao lớn trước mặt, sau đó quay lại nhìn Kim Phi: “Cũng chỉ có thiên tài như tiên sinh mới có thể làm được kỳ tích như vậy!"

Hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy xưởng đóng thuyền này, Thiết Chùy còn sốc hơn lần đầu tiên nhìn thấy khinh khí cầu và phi thuyền!

Nhưng lúc đó Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn đang ở rất xa nên Thiết Chùy không thể nói chuyện với Kim Phi, cũng không thể tỏ ra bất ngờ ngạc nhiên.

Bây giờ ở đây không có người ngoài nên Thiết Chùy mới lên tiếng cảm thán.

“Ồ, Thiết Chùy ngươi cũng học được cách nịnh nọt rồi à?" Kim Phi cười liếc nhìn Thiết Chùy.

"Tiên sinh, ta cũng đâu có nịnh nọt gì!" Thiết Chùy xua tay nói: "Tuy ta học hành không tới đâu nhưng ta dám nói xưởng đóng thuyền này chắc chắn là xưởng đóng thuyền lớn nhất từ trước đến giờ, và cũng là xưởng đóng thuyền được xây dựng nhanh nhất!

Đêm qua ta gặp Đại Cường, có nói với anh ta mấy câu, lúc trước nhà họ Hồng xây cái xưởng đóng thuyền nhỏ kia mất tận mấy năm trời đấy!”

“Nhà họ Hồng xây xưởng đóng thuyền chỉ có sức lực trong nhà, còn chúng ta xây xưởng đóng thuyền này đã phải tập kết biết bao con người tâm huyết của Xuyên Thục, thậm chí có thể nói là sức lực của quốc gia nên phải khác thôi!”

Tuy lúc xây dựng xưởng đóng thuyền này y đang ở Hi Châu đánh giặc, nhưng Cửu công chúa cũng biết xưởng đóng thuyền có liên quan đến việc đóng thuyền và các chuyến đi xa nên cô ấy rất coi trọng nó.

Khi đó Xuyên Thục lâm vào hoàn cảnh khó khăn, Cửu công chúa đã dừng lại nhiều công cuộc ra công cứu giúp nhưng vẫn không hề có ý định dừng xưởng đóng thuyền, thậm chí còn cho một số lượng lớn lao động ở Đông Hải đến để kịp tiến độ.

Khi xưởng đóng thuyền cần vật tư, Trấn Viễn số hai cũng có mặt mọi lúc mọi nơi.

Khi đã dùng cả sức lực của quốc gia để làm một việc gì đó thì tiến độ sẽ vô cùng nhanh chóng.

Xưởng đóng thuyền mới đã được xây dựng theo tiền đề này.

“Đúng là vậy nhưng Đại Cường nói rằng Hồng công tử đã từng nói nếu không phải tiên sinh phát minh ra xi măng, đưa ra các bản vẽ thiết kế thì cho dù Bệ hạ có cử bao nhiêu người và đưa ra bao nhiêu tiền, cũng không xây được xưởng đóng thuyền trong thời gian ngắn như vậy." Thiết Chùy nói tiếp.

Bên trong xưởng đóng thuyền trống rỗng, chỉ toàn là dàn giáo chống đỡ.

Nghe có vẻ đơn giản nhưng nó liên quan đến kiến thức từ nhiều ngành khác nhau như hình học, cơ học, khoa học vật liệu và kiến trúc.

Với công nghệ xây dựng trước đây của Đại Khang, chắc chắn là không thể nào xây dựng được.

Ngay cả Kim Phi cũng phải mất hơn nửa tháng mới hoàn thiện bản phác thảo cơ cho thiết kế của xưởng đóng thuyền này, sau đó lại mất hơn một tháng để liên tục chỉnh sửa và diễn giải các chi tiết trong đó.

Cuối cùng phải vận chuyển một lượng lớn xi măng và thép đến Xuyên Thục, dùng công nghệ đổ bê tông của các tòa nhà chọc trời ở kiếp trước mới xây được xưởng đóng thuyền.

Kim Phi mỉm cười, ngừng thảo luận vấn đề này với Thiết Chùy rồi cất bước vào trong.

Vừa bước vào cửa, y đã nhìn thấy đám Hồng Đào Bình đứng giữa một khoảng trống đang khoa tay múa chân làm gì đó.

Advertisement
';
Advertisement