Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Nhìn thấy Kim Phi, Hồng Đào Bình xua tay cho những người khác tản ra rồi vội bước đến đón y.

"Tiên sinh, sao ngài đến sớm vậy?"

Lúc trước Kim Phi ở xưởng đóng thuyền mấy ngày nên Hồng Đào Bình biết y thường xuyên làm việc đến khuya, ngày hôm sau sẽ ngủ đến trưa mới dậy.

Bây giờ mới có nửa buổi sáng, Kim Phi đã tới.

“Hôm nay dậy sớm đến xưởng đóng thuyền xem thử.”

Kim Phi không nhắc đến chuyện Trịnh Trì Viễn mà hỏi: “Tiến độ thế nào rồi?”

“Tiên sinh đừng nói nữa, ta còn mới bực bội vì chuyện này đây!" Hồng Đào Bình nói: "Đêm qua lúc tháo xà ngang số 3 thì nó đụng trúng cây cột trụ thuyền nên giờ có hơi biến dạng, giờ không biết thời gian thi công còn phải kéo dài bao lâu nữa đây!"

Hôm qua sau khi ra khỏi thư phòng của Kim Phi, đầu óc Hồng Đào Bình chỉ còn nghĩ đến dây chuyền đóng thuyền lầu và thuyền bọc thép, treo đèn xem bản vẽ đến rạng sáng mới đi ngủ rồi trời vừa sáng đã bật dậy.

Ăn sáng qua loa xong anh ta đã đến xưởng đóng thuyền, vốn đang định đốc thúc tiến độ của Trấn Viễn số 3. Ai ngờ vừa đến xưởng đóng thuyền đã nghe nói, do đêm qua làm việc không nghỉ nên lúc cần cẩu đang nâng một đoạn dầm lên đã đụng vào cột trụ xưởng đóng thuyền vì trời quá tối, khiến một góc bị biến dạng.

Xưởng đóng thuyền ở đây không có xưởng sắt thép quy mô lớn, các bộ phận thép của Trấn Viễn số 3 đều được sản xuất tại xưởng sắt thép Kim Xuyên rồi sau đó mới vận chuyển đến đây.

Nếu bây giờ có một bộ phận nào đó bị hư thì cho dù có cho người báo ngay đến Kim Xuyên, khiến xưởng sắt thép lập tức dừng lại các công việc khác để tăng ca gấp rút sản xuất, sau đó lại cho Trấn Viễn số 2 đưa đồ đến đây thì nhanh lắm cũng phải mất một tháng.

Nếu có sai sót ở giữa thì sẽ còn lâu hơn nữa.

Lúc này Kim Phi hận không thể cho thuyền lầu và thuyền bọc thép ra ngay, nghe thấy tin này mày của y cũng không khỏi nhíu lại.

Nhưng y không để ý đến mấy cây dầm ngay mà hỏi các công nhân: “Có ai bị thương không?”

Xà ngang số 3 là một cây xà ngang lớn, nặng chừng vài tấn, chỉ cần đụng nhẹ cũng có thể gãy xương nát gân người.

"May nhờ có tiên sinh sắp xếp từ lâu, xưởng đóng thuyền vẫn luôn vô cùng chú ý đến việc huấn luyện an toàn nên không có ai bị thương."

Hồng Đào Bình trả lời.

“Không có ai bị thương là tốt rồi!”

Kim Phi gật đầu, bước nhanh về phía cái thang.

Thiết Chùy và Hồng Đào Bình cũng vội chạy theo sau.

Nhóm người leo thang lên Trấn Viễn số 3 rồi đi tới cây xà ngang số 3.

Bây giờ xà ngang số 3 đã được hạ xuống, để nằm trên boong tàu.

Xà ngang số 3 được làm bằng thép hình chữ I, từ xa Kim Phi đã thấy được một góc của nó bị va đập và uốn cong.

Nếu ở kiếp trước có hàn gas và hàn điện thì có thể khắc phục được, nhưng bây giờ Kim Phi còn chưa làm ra máy phát điện chứ đừng nói đến hàn điện.

Người công nhân điều khiển cần cẩu biết mình có lỗi, nên khi nhìn thấy Kim Phi đến đây đã chủ động tiến lên nhận lỗi: “Tiên sinh, là do ta sơ ý làm hư xà ngang, xin ngài trách phạt!”

"Trách phạt?” Kim Phi hơi khó hiểu nhìn Hồng Đào Bình.

Hiện giờ tình hình Giang Nam rất nghiêm trọng, đi xa cũng là việc vô cùng cấp bách, xà ngang bị hư ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ hoàn thiện của Trấn Viễn số 3, từ đó cũng làm chậm trễ việc sản xuất thuyền lầu và thuyền bọc thép, mang đến những tổn thất khó đong đếm được.

Hồng Đào Bình tức giận đến mức nhảy cẫng lên.

Trong hoàn cảnh bình thường, lẽ ra quyết định xử phạt của người công nhân này đã được đưa ra từ lâu rồi.

Chẳng lẽ hình phạt của Hồng Đào Bình quá nghiêm khắc khiến người công nhân này không phục, nên cố ý tìm Kim Phi đỡ?

Hồng Đào Bình thấy ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc của Kim Phi đã nhỏ giọng giải thích: "Tiên sinh, huynh đệ này ở Kim Xuyên nên còn đang nghĩ xem nên phạt thế nào."

Nghe vậy, Kim Phi khẽ cau mày.

Thực ra trước khi y tới đây đã nghe được một ít tin đồn, nói là bây giờ xưởng đóng thuyền Đông Hải đã chia làm hai phe.

Một nhóm bao gồm các nhân công trên thuyền và thủy thủ đoàn được tuyển dụng tại địa phương, đứng đầu là Hồng Đào Bình của nhà họ Hồng, còn nhóm còn lại là nhân viên hộ tống và công nhân ở Kim Xuyên, do Đại Cường đứng đầu và một đàn em của Mãn Thương cầm đầu.

Kim Phi cũng biết người công nhân trước mặt này, anh ta là một trong những người được tuyển dụng trong đợt thứ hai khi xưởng luyện gang được thành lập, cũng được xem là một ma cũ trong xưởng luyện gang. Nếu không, đã không đưa chuyện điều khiển cần cẩu quan trọng như vậy cho anh ta.

Nếu Hồng Đào Bình tùy tiện trách phạt anh ta thì có thể sẽ khiến phe công nhân ở Kim Xuyên phẫn nộ, nên dù có tức giận nhưng Hồng Đào Bình cũng không đưa ra quyết định trừng phạt ngay mà muốn bàn bạc với Đại Cường một chút.

Nơi nào có người nơi đó có giang hồ, lãnh thổ càng ngày càng rộng lớn, người dưới trướng càng ngày càng nhiều thì chuyện này là không thể nào tránh khỏi nên y cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Thực ra không chỉ ở xưởng đóng thuyền mà những nơi khác và cả mấy xưởng ở Xuyên Thục cũng thế.

Ví dụ như các nhà máy ở Xuyên Thục, công nhân địa phương ở Tây Xuyên và công nhân do Kim Phi đưa đến cũng có phe phái.

Mọi người đều sẽ thân thiết với những người cùng quê, khi có chuyện xảy ra đồng hương sẽ gắn bó với nhau. Chuyện này Kim Phi có thể hiểu được, chỉ cần đừng gây rắc rối cho nhau thì Kim Phi cũng không muốn quan tâm.

Nhưng Trấn Viễn số 3 quan trọng như thế mà sai lầm của công nhân lại rõ ràng như vậy, Hồng Đào Bình là người phụ trách xưởng đóng thuyền lại không đưa ra bất kỳ hình phạt nào, cũng khiến Kim Phi nhận thức được dấu hiệu phe phái đấu tranh.

Nghĩ tới đây, Kim Phi lạnh lùng nói: “Gọi Đại Cường và Hắc Miêu tới!”

“Dạ!” Thiết Chùy dạ một tiếng, cho cận vệ đi tìm người.

Đại Cường là người phụ trách đội hộ tống, Hắc Miêu kia là đàn em của Mãn Thương cũng là người có tay nghề và thâm niên nhất trong số công nhân ở Kim Xuyên đến đây, hầu như tất cả công nhân Kim Xuyên tới đây đều coi anh ta là kim chỉ nam sai đâu đánh đó.

Đại Cường vẫn luôn chú ý tới hoạt động của Kim Phi, khi biết y sắp đến xưởng đóng thuyền là đã cho người canh gác bên ngoài xưởng đóng thuyền và lúc biết được y tìm mình đã nhanh chóng chạy tới.

Bản thân Hắc Miêu đang ở trên Trấn Viễn số 3 nên đến nhanh hơn Đại Cường.

"Tiên sinh, ngài đang tìm ta sao?"

Đại Cường là một quân nhân tính tình ngay thẳng, lại không biết chuyện gì vừa xảy ra nên đã hỏi y ngay.

Kim Phi không để ý tới anh mà nhìn qua Hồng Đào Bình: “Tìm một chỗ nói chuyện.”

“Ở đây ta có xây một căn phòng để đựng đồ, hơi bừa bộn chút nhưng vẫn yên tĩnh nếu ngài không chê thì có thể đến đó."

Hồng Đào Bình chỉ vào một góc trong xưởng đóng thuyền.

Kim Phi nhìn qua, quả thật thấy được một căn phòng nhỏ ở góc tây bắc của xưởng đóng thuyền.

"Đi thôi." Kim Phi gật đầu, dẫn đầu đi về phía cầu thang.

Đến cửa phòng nhỏ, Hồng Đào Bình vội bước tới lấy chìa khóa trong tay áo ra mở cửa phòng.

Phòng nhỏ cũng đúng như tên, chỉ khoảng ba mươi mét vuông.

Nhưng khác với phòng nghỉ của nữ lãnh đạo sử dụng công quỹ trang bị như Kim Phi thấy trên mạng ở kiếp trước, căn phòng này chứa đầy các kệ, ở trên để đầy dụng cụ và các công cụ khác nhau và các mô hình tàu thuyền.

Trong góc phòng nhỏ có một chiếc bàn chất đầy bản vẽ.

Bên cạnh bàn làm việc có một chiếc kệ có hai chân nến, sáp từ chân nến chảy ra cho thấy Hồng Đào Bình thường xuyên làm việc ở đây vào ban đêm.

"Tiên sinh, ở đây hơi bừa bộn nên mong ngài chịu đựng một chút!"

Hồng Đào Bình vội vàng gom các bản vẽ trên bàn lại, sau đó lấy chiếc ghế dựa duy nhất ra lau vài cái rồi làm động tác mời Kim Phi: "Tiên sinh, ngài ngồi đỡ một chút, ta gọi người đưa trà tới đây!"

"Không cần, ta đâu có tới uống trà!"

Kim Phi lạnh mặt xua tay nói: "Nói chuyện chính đi!"

Advertisement
';
Advertisement