Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Phân chia rong biển thành bốn loại là việc do Đường Tiểu Bắc tự mình quyết định, Nguyên Thái Vi không hiểu Cửu công chúa thật sự đang khen ngợi Đường Tiểu Bắc hay đang mỉa mai nhận xét, nhưng cô ta vẫn giúp Đường Tiểu Bắc giải thích.

“Quy mô của thương hội ngày càng lớn, rất nhiều người dân dựa vào thương hội để kiếm sống, tổng chưởng quầy cũng là vì hoạt động của thương hội...”

"Tiểu Bắc làm rất đúng, cũng làm rất tốt, trong lòng trẫm hiểu rõ!"

Cửu công chúa không đợi Nguyên Thái Vi nói hết lời đã trấn an cô ta: “Không có cô ấy thì chỉ sợ Đại Khang chúng ta không thể trả trả lương cho binh lính và bổng lộc của quan viên, cô ấy có thể dùng rong biển kiếm tiền, trong lòng trẫm rất an tâm!”

“Khi ở Trung Nguyên ta nghe nói Kim Tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân không kiếm tiền từ người nghèo mà kiếm tiền từ người giàu rồi dùng nó để trợ loại cho người nghèo, hiện giờ xem như được mở mang kiến thức rồi.”

Lục đại nhân cũng phụ họa theo: “Tiểu Bắc phu nhân đã dùng rong biển loại một và rong biển loại hai để kiếm tiền từ người giàu, sau đó dùng rong biển loại ba và loại bốn để trợ loại cho người dân, quả thật vô cùng lợi hại!”

Thật ra ông ta bày tỏ lập trường của mình vào lúc này không thích hợp, nhưng ông ta vẫn thay Đường Tiểu Bắc lên tiếng, điều này chứng tỏ ông ta đồng tình với hành động lần này của Đường Tiểu Bắc từ tận đáy lòng.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến năm xưa cấp trên và hoàng đế không ưa ông ta.

Chẳng lẽ ông ta không biết không nên bày tỏ thái độ vào lúc này sao?

Đương nhiên ông ta biết, nếu không thì cũng không làm quan được.

Nhưng tính cách của ông ta là như vậy, không thể thay đổi được.

Thiết Thế Hâm rất tán thưởng Lục đại nhân nhưng lo lắng lời nói của ông ta sẽ khiến Cửu công chúa không hài lòng, nên đổi chủ đề, mỉm cười nhìn Nguyên Thái Vi hỏi: “Khi nào thì lô rong biển thứ hai mới đến?”

“Kim tiên sinh đã thay đổi phương thức thu gom, phơi khô và vận chuyển rong biển ở Đông Hải, thuyền lầu cũng đã được sản xuất hàng loạt, nếu không có gì thay đổi thì lô rong biển thứ hai sẽ được giao đến trong năm ngày nữa, hơn nữa, sau này mỗi ngày đều có thể mang một thuyền trở về.” Nguyên Thái Vi trả lời.

“Mỗi ngày một chiếc thuyền?” Thiết Thế Hâm tròn mắt: “Nói như vậy thì không phải sau này chỉ dựa vào rong biển, mỗi ngày đều có thể kiếm được ba nghìn lượng bạc hay sao?”

“Thiết đại nhân, Kim tiên sinh vẫn đang tuyển người ở Đông Hải để mở rộng quy mô thu hoạch, sấy khô và vận chuyển, mỗi ngày một thuyền chỉ là sản lượng của bây giờ, sau này chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều, nếu không thậm chí còn không đáp ứng được nhu cầu tiêu thụ của Xuyên Thục chứ đừng nói là cung cấp cho Giang Nam và Trung Nguyên.”

Nguyên Thái Vi nói: “Nhưng sổ sách không phải được tính như thế, hai thuyền rong biển có thể kiếm được sáu nghìn lượng bạc là do người dân Kim Xuyên tương đối giàu, còn Kim tiên sinh muốn bán rong biển cho Giang Nam và Trung Nguyên để cứu trợ thiên tai, người dân ở đó ngay cả ăn uống cũng khó khăn, không đủ tiền mua quá nhiều sản phẩm hạng nhất và hạng hai.

Hơn nữa, thổ phỉ hoành hành ở Giang Nam và Trung Nguyên hống hách, ngang ngược, muốn bán được rong biển thì phải cử một lượng lớn binh lính hộ tống, đây lại là một khoản chi phí rất lớn.

Đến lúc đó có thể bảo đảm chi phí thì may mắn, muốn kiếm tiền cũng không có dễ dàng như vậy.”

"Thái Vi cô nương nói có lý, là lão già cổ hủ ta sơ suất rồi." Thiết Thế Hâm cười nói.

Thiết Thế Hâm thật sự sơ suất sao?

Đương nhiên không phải.

Ông ta hỏi như thế, thứ nhất là chuyển sự chú ý của Cửu công chúa khỏi Lục đại nhân, hai cũng là nghĩ đến việc này từ lâu, cố ý để Nguyên Thái Vi nói về khó khăn của thương hội cho Cửu công chúa để đề phòng trước.

Bằng không, nếu Cửu công chúa tính toán dựa trên lợi nhuận ba ngàn lượng mỗi chiếc thuyền thì sẽ cho rằng Đường Tiểu Bắc đã làm mất đi lợi nhuận của thương hội thì sao?

Đường Tiểu Bắc là tổng quản lý kinh tế của triều đình, nếu xảy ra xung đột với Cửu công chúa, triều đình và thậm chí toàn bộ Đại Khang đều có thể sẽ bị chấn động.

Thiết Thế Hâm không muốn nhìn thấy cảnh này nên giả vờ hồ đồ.

Thực ra đây cũng là một trong những công việc của ông ta.

Người như Cửu công chúa sao có thể không hiểu được ý đồ của Thiết Thế Hâm?

Tuy nhiên, với tư cách là nữ hoàng đương triều, Cửu công chúa cũng lười giải thích, quay đầu nhìn Nguyên Thái Vi nói: “Cứ làm theo sự sắp xếp của phu quân và Tiểu Bắc, rong biển là thứ quan trọng nhất trong triều đình vào lúc này. Cần gì, hoặc nếu có khó khăn nào không thể giải quyết được thì đều có thể trực tiếp đến gặp trẫm!”

"Vâng!" Nguyên Thái Vi hành lễ: "Cảm tạ bệ hạ!"

Cửu công chúa nói như thế để bày tỏ lập trường của mình, đồng thời cũng để trấn an Nguyên Thái Vi.

Trong lúc Đường Tiểu Bắc đi vắng, Nguyên Thái Vi chính là người phụ trách thương hội Kim Xuyên, vô cùng bận rộn.

Cô ta báo cáo xong bèn vội vã cáo từ, sau đó lên phi thuyền đến bến tàu Kim Xuyên.

Sau khi Trấn Viễn số hai và số ba vận chuyển rong biển xong cũng không trở lại Đông Hải mà đỗ tàu ở bến tàu để chở những mặt hàng khác.

Ngư dân ở Đông Hải thiếu thốn đủ thứ, sau khi vớt rong biển nhận tiền công và hoa hồng, họ đã đi mua thực phẩm, vải vóc và các nhu yếu phẩm hàng ngày khác.

Các kho hàng của thương hội ở Đông Hải gần như trống rỗng, hàng hóa phải được bổ sung càng sớm càng tốt.

Có quá nhiều loại hàng hóa cần bổ sung, cần vận chuyển từ các kho khác nhau, một số cần lấy từ nhà máy nên tốc độ chất hàng tương đối chậm.

Tối hôm qua Trấn Viễn số hai mới chất đầy, sáng sớm nay đã rời bến, hiện giờ Trấn Viễn số ba mới chất được hơn nửa tàu đang đậu ở gần bến tàu chờ xưởng dệt mang lưới đánh cá đến.

Với bản vẽ do Kim Phi thiết kế, việc dệt lưới đánh cá không phải là một việc khó khăn đối với xưởng dệt, chỉ là thời gian quá gấp gáp.

Không lâu sau khi bản vẽ của Kim Phi được gửi về, và không lâu sau khi xưởng dệt làm xong lưới đánh cá, Đường Đông Đông đã cho ngừng hai phân xưởng chỉ để chuyên môn tăng ca làm lưới đánh cá nhưng còn cách xa số lượng ma Đường Tiểu Bắc yêu cầu.

Mấy ngày nay Nguyên Thái Vi vẫn luôn bôn ba khắp Kim Xuyên, không chú ý đến bến tàu, sau khi biết được tình hình này, cô ta lập tức đưa ra quyết định: “Không đợi lưới đánh cá nữa, chất những vật tư khác lên Trấn Viễn số ba 3 rồi rời bến càng sớm càng tốt!"

Những người bên dưới không hiểu sự sắp xếp của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, nhưng tư cách là người đứng đầu thứ hai của thương hội, Nguyên Thái Vi biết rõ điều đó.

Theo kế hoạch của Kim Phi, sau khi thu hoạch hết rong biển thì mới thành lập đội ra khơi đánh bắt cá.

Vì thế, điều quan trọng nhất hiện nay là đảm bảo thu hoạch rong biển, bây giờ vận chuyển lưới đánh cá về thì cũng chỉ chất trong kho mà thôi.

Mặc dù Kim Phi đã đóng xong thuyền lầu, nhưng năng lực vận chuyển vẫn là không đủ, Trấn Viễn số ba đậu ở chỗ này một ngày thì sẽ lãng phí thời gian của một ngày.

Theo lệnh của Nguyên Thái Vi, Trấn Viễn số ba được chất đầy hàng hóa khác rất nhanh, phụt khói dày đặc rồi hướng thẳng đến Đông Hải.

Khi đi qua Giang Nam, Trấn Viễn số ba gặp chiếc thuyền lầu vận chuyển nhóm rong biển thứ hai trở về.

Mà lúc này, Trấn Viễn số hai đã cập bến với đầy hàng hóa.

Lúc này, nhà kho của thương hội Kim Xuyên gần như trống rỗng, các ngư dân mang rong biển trở về, vui vẻ tính lương, chuẩn bị đi mua đồ thì phát hiện nhiều hàng đã bán hết.

Nếu tình trạng này tiếp diễn, nhiệt huyết của ngư dân sẽ giảm đi rất nhiều.

Khi Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đang lo lắng thì Trấn Viễn số hai cập bến.

Đường Tiểu Bắc lập tức sắp xếp dỡ hàng cho Trấn Viễn số hai, còn Kim Phi lại sai người gọi thuyền trưởng Trấn Viễn số hai đến.

Đối với người dân Đại Khang mà nói thì dù sao rong biển cũng là một món mới mà lại có thể ăn được.

Kim Phi có chút lo lắng người dân sẽ không dễ dàng tiếp nhận, khi nhìn thấy đội trưởng y hỏi: “Rong biển có bán được không? Người dân có đồng ý mua không?”

Advertisement
';
Advertisement