Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

"Thưa tiên sinh, rong biển rất được ưa chuộng, sau khi vận chuyển về thì chưa tới hai ngày đã được bán hết."

Thuyền trưởng trả lời: "Sau khi mọi người nếm thử, bọn họ đều nói rằng nó rất ngon, sau đó có rất nhiều người muốn mua nhưng không mua được, Thái Vi cô nương nói, cho dù có thêm mười chiếc thuyền nữa cũng không cần lo lắng không bán được.

“Có nghe nói có ai cảm thấy khó chịu sau khi ăn rong biển chưa?" Kim Phi hỏi tiếp.

Mặc dù y biết rong biển có thể ăn được, nhưng rong biển mà anh ăn ở kiếp trước về cơ bản đều đã được rất nhiều thế hệ ngư dân chọn lọc và gây trồng ra.

Mà rong biển được hái bây giờ đều là mọc hoang.

Nhiều loại thực vật phổ biến ở kiếp trước, khi mới được phát hiện thì không thích hợp để ăn.

Ví dụ như khoai tây, lúc mới được phát hiện, ăn vào sẽ gây tiêu chảy hoặc thậm chí là ngộ độc, sau hàng nghìn năm chọn lọc, người dân bản xử của Châu Mỹ mới gây trồng được các giống khoai tây phù hợp để ăn.

Đối với thế giới này thì rong biển cũng là một loại đồ ăn hoàn toàn mới, mặc dù Kim Phi đã ăn thử rồi, nhưng y cũng không dám chắc là toàn bộ đều không có độc.

Bởi vì có một số loại thực vật chỉ có độc đối với một số người.

Vận chuyển rong biển về Kim Xuyên là để thí nghiệm một chút, xem sau khi ăn có ai có phản ứng không tốt hay không.

"Ăn xong thấy khó chịu ư?" Thuyền trưởng suy nghĩ một lúc, cau mày trả lời: "Chưa từng nghe nói tới."

"Vậy thì tốt rồi, Vậy thì tốt rồi!" Kim Phi nghe thấy thuyền trưởng nói như vậy thì cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.

Lúc đưa rong biển về, y còn bảo Đường Tiểu Bắc viết một bức thư cho Nguyên Thái Vi, nói với Nguyên Thái Vi rằng nếu biết được có ai đó có phản ứng không tốt thì phải nói với y.

Bây giờ nếu thuyền trưởng không biết thì có nghĩa là không có ai bị trúng độc, điều đó cũng chứng minh được là rong biển có thể ăn được.

“Đúng rồi, tất cả rong biển đều bán hết rồi à?" Kim Phi lại hỏi: “Các sản phẩm loại một và sản phẩm loại hai cũng đã được bán hết à?"

"Đều bán hết rồi," thuyền trưởng cười đáp: "Ta nghe Thái Vi cô nương nói rằng sản phẩm loại một và sản phẩm loại hai là những sản phẩm được bán hết đầu tiên."

Câu trả lời này khiến cho Kim Phi sửng sốt một chút, suy nghĩ cẩn thận một lúc rồi mới hiểu ra.

Hơn 70% thanh niên trai tráng trong các quận, huyện đều đã tìm được việc làm trong các nhà xưởng dưới trướng của Kim Phi, có thu nhập ổn định và không thấp.

Dân chúng có tiền thì sẽ tiêu tiền.

Những người không đến nhà xưởng cũng có thể làm những công việc kinh doanh khác miễn là họ không lười biếng.

Vì những lý do này, Kim Xuyên có thể được coi là một quận giàu nhất của Xuyên Thục và thậm chí là toàn bộ Đại Khang, sức mua của dân chúng cũng tăng lên theo.

Hai thuyền rong biển đúng là không là gì đối với quận Kim Xuyên.

Đợi sau khi thuyền trưởng rời đi, Kim Phi lập tức đi tìm Đường Tiểu Bắc và Tả Phi Phi trước.

Cả hai người đều đóng vai trò quan trọng trong việc vận chuyển rong biển trở về Xuyên Thục một cách suôn sẻ, có tin tức tốt nên Kim Phi lập tức muốn chia sẻ tin vui với bọn họ.

Y tìm thấy hai người ở sân phơi đồ, phát hiện hai người đang chụm đầu vào nhau nhìn cái gì đó.

Kim Phi đi tới nhìn thì thấy hai người đang xem sổ sách.

"Tướng công, chàng đến rồi!"

Đường Tiểu Bắc đắc chí giơ sổ sách lên: "Ta đã nói, chia rong biển thành bốn loại, nhất định có thể kiếm được nhiều tiền, bây giờ tin chưa?"

Mục đích ban đầu của Kim Phi khi hái rong biển chỉ là để đối phó với cuộc khủng hoảng lương thực có thể xảy ra, cũng không nghĩ đến việc kiếm tiền, chính Đường Tiểu Bắc là người đề xuất việc phân loại rong biển để kiếm tiền.

Lúc đó Kim Phi còn tỏ vẻ nghi ngờ, nghĩ rằng làm sao có người có thể bỏ ra năm trăm đồng để mua một cân rong biển chứ?

Bây giờ sự thật đã chứng minh rằng Đường Tiểu Bắc nói đúng.

Không chỉ có sản phẩm loại một bán hết, mà còn là sản phẩm trong bốn loại được bán hết trước!

"Ta tin, Tiểu Bắc nhà ta là giỏi nhất!"

Kim Phi xoa đầu Đường Tiểu Bắc, khen ngợi.

“Tiểu Bắc tỷ tỷ đúng là rất giỏi, tỷ ấy đã kiếm được số tiền lãi hơn sáu nghìn lượng bạc từ hai thuyền rong biển!"

Tả Phi Phi cũng cảm thán nói: "Tiểu Bắc tỷ tỷ, hay là ta sẽ bảo sân phơi chất tất cả các sản phẩm loại một lên Trấn Viễn số 2, chúng ta kiếm thêm một chút lợi nhuận bằng cách tận dụng tình thế hiện tại nhé."

"Không được!" Đường Tiểu Bắc lập tức từ chối lời đề nghị của Tả Phi Phi mà không hề do dự: "Tướng công từng nói rằng thứ càng hiếm thì càng có giá trị, một khi có quá nhiều thì chúng sẽ trở nên không đáng giá.

Mọi người sẵn sàng đổ xô đi mua những sản phẩm loại một chính là vì số lượng khan hiếm, nếu lập tức vận chuyển một thuyền về thì sản phẩm loại một sẽ không thể bán được nữa!"

"Nói có lý," Tả Phi Phi bừng tỉnh và gật đầu: "Vậy ta sẽ để cho mọi người sắp xếp hàng hóa như trước."

"Cũng không được," Đường Tiểu Bắc lại lắc đầu: "Con thuyền này cần phải chở nhiều sản phẩm loại hai và sản phẩm loại ba hơn một chút, còn sản phẩm loại bốn thì không cần phải chở nhiều như vậy, cất vào kho hàng rồi quay đầu lại đưa đến Giang Nam và Trung Nguyên."

Kim Phi nghe vậy thì không nhịn được mà nhìn Đường Tiểu Bắc một cái với vẻ tán thành.

Tả Phi Phi lúc đầu có hơi nghi ngờ, nhưng cô ấy cũng là người thông minh, sau đó cô ấy cũng đã hiểu ra.

Mọi người đều có sự hơn thua, người dân Kim Xuyên đã kiếm được tiền, cũng bắt đầu theo đuổi cuộc sống của mình, nếu còn ăn sản phẩm loại bốn, có thể sẽ bị hàng xóm chê cười.

Mà người dân Giang Nam và Trung Nguyên thậm chí còn ăn không đủ no, chỉ cần có đồ ăn là được, làm sao còn có tâm trạng để quan tâm đến loại rong biển chứ?

Vì vậy, rong biển được đưa đến Giang Nam và Trung Nguyên càng rẻ thì càng tốt.

Đường Tiểu Bắc cuối cùng cũng hiểu rõ bản chất con người.

Tại trụ sở của thương hội Kim Xuyên ở Đông Hải, rất nhiều mặt hàng đã hết, khi Trấn Viễn số 2 đến, hàng hóa của thương hội cuối cùng cũng được bổ sung.

Nhưng điều khiến cho Kim Phi không ngờ tới chính là, chỉ sau một ngày bổ sung, rất nhiều mặt hàng lại bị bán hết.

Đặc biệt là các dụng cụ hàng ngày như vải và dao làm bếp, ở bên Đông Hải này vẫn bán rất đắt, bây giờ thương hội Kim Xuyên cung cấp nguồn hàng giá rẻ, chất lượng tốt hơn trước, điều này rất được ngư dân ở Đông Hải ưa chuộng.

Trước đây, ngư dân không có tiền, chỉ có thể đứng nhìn, bây giờ bọn họ hái rong biển phơi khô bán lấy tiền, lập tức vội vàng tranh nhau mua.

Tình trạng này kéo dài hơn nửa tháng mới kết thúc.

Kim Phi vốn tưởng rằng sau khi cơn bão này đi qua, công việc kinh doanh ở trụ sở của thương hội sẽ rơi vào thời kỳ suy thoái, nhưng lại phát hiện khi số người tị nạn ở các sân hái và sân phơi càng ngày càng nhiều thì mặc dù việc kinh doanh của trụ sở thương hội không còn phổ biến như thời gian trước, nhưng vẫn đang duy trì xu hướng đi lên.

Ngay cả hoạt động kinh doanh của các hộ kinh doanh khác ở trấn Ngư Khê cũng tốt hơn trước rất nhiều.

Sau khi dân chúng chạy nạn từ Trung Nguyên và Giang Nam tới kiếm được tiền ở đây, lập tức gửi thư cho người thân hoặc đồng hương, bảo bọn họ cũng đến nộp đơn xin việc.

Trấn Ngư Khê vốn không có gì đặc biệt đã hoàn toàn lột xác sau khi Kim Phi đến chưa đầy một tháng.

Từ dáng vẻ hoang tàn trước đó, bỗng nhiên trở nên cực kỳ náo nhiệt, dòng người đi lại tấp nập ở trên đường.

Mặc dù rất nhiều người vẫn còn vẻ mặt tái nhợt, gầy đến mức mong manh, quần áo đầy vết vá và lỗ thủng, nhưng hầu như khuôn mặt ai cũng tràn đầy hy vọng.

Ở đây không có thổ phỉ, cũng không có các loại thuế má nặng nề, chỉ cần chịu khó làm việc là có thể tìm được việc làm ở sân phơi hoặc sân hái và nuôi sống cả nhà.

Hồng Đào Bình là người gốc Ngư Khê, anh ta cảm nhận được sự thay đổi này rõ ràng nhất.

Anh ta bận rộn chế tạo thuyền trong xưởng đóng thuyền hơn nửa tháng, sau khi ra khỏi xưởng đóng thuyền, anh ta đã choáng váng trước những thay đổi của thế giới bên ngoài.

Đây có phải là nơi anh ta lớn lên không vậy?

Advertisement
';
Advertisement