Nhưng A Cúc đã từng đi theo Khánh Mộ Lam, nên biết những quy củ bất thành văn này.

Chẳng qua A Cúc cũng không định nhận lấy trâm cài tóc, ngược lại lấy trâm cài từ trong khay ra nhét vào tay Băng Nhi: “Tiêu cục Trấn Viễn bọn ta nghiêm cấm nhận hối lộ, ngươi làm như vậy là hại bọn ta! Tất nhiên, ngươi cũng không cần lo lắng bọn ta sẽ làm khó công chúa điện hạ của các ngươi, bọn ta vẫn chưa vô liêm sỉ như vậy!”

Đây là lần đầu tiên Băng Nhi gặp phải chuyện như vậy, còn tưởng A Cúc cố ý nhượng bộ, đang định đẩy qua, thì bị công chúa Lộ Khiết ngăn cản.

“Băng Nhi, lấy về đi!” Công chúa Lộ Khiết phân phó.

“Vâng!” Lúc này Băng Nhi mới nhận trâm cài.

Đúng lúc này, một đội nhân viên hộ tống nữ bước vào trong sân, trung đội trưởng chào Thiết Chùy trước, sau đó mới đến trước mặt công chúa Lộ Khiết: “Công chúa Lộ Khiết điện hạ, ta tên Giang Văn Văn, sẽ đi theo bảo vệ an toàn cho cô! Vì sự an toàn của cô, nếu cô phải đi ra ngoài, nhất định phải nói cho ta biết, không được lén lút đi ra ngoài!”

Công chúa Lộ Khiết biết rõ Giang Văn Văn đến để giám sát cô ta, nhưng vẫn cười nói: “Vậy làm phiền Giang cô nương rồi!”

“Công chúa Lộ Khiết điện hạ gọi ta là Giang Văn Văn hoặc gọi Tiểu Giang là được!” Vẻ mặt Giang Văn Văn đầy nghiêm túc nói.

“Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là công chúa Lộ Khiết điện hạ nữa, nghe không được tự nhiên, ngươi cứ gọi ta là Lộ Khiết là được.” Công chúa Lộ Khiết cười nói.

Biểu cảm và giọng nói của cô ta rất bình dị và gần gũi, hiển nhiên muốn kéo quan hệ với Giang Văn Văn.

Đáng tiếc Giang Văn Văn giống như Hổ Nựu, căn bản không chịu lép vế trước bộ dạng này của cô ta, mặt vẫn nghiêm túc như cũ: “Không dám! Nếu cô cảm thấy không thoải mái, ta sẽ gọi cô là điện hạ!”

Thật ra thì cô ấy cũng cảm thấy gọi là công chúa Lộ Khiết điện hạ cũng quá dài.

Công chúa Lộ Khiết thấy Giang Văn Văn trả lời như vậy, lập tức biết đây là người có đầu óc bảo thủ.

Đối với loại người này, không thể thu phục trong thời gian ngắn, ngược lại càng gấp gáp sẽ càng khiến cho Giang Văn Văn sinh lòng cảnh giác, vì vậy cũng không làm quen nữa, mà cười với Giang Văn Văn, coi như trả lời.

“Không biết điện hạ định làm gì tiếp theo?” Giang Văn Văn lịch sự hỏi: “Định ở lại trấn Ngư Khê, hay là đến nơi khác?”

“Trước mắt sẽ ở đây mấy ngày.” Công chúa Lộ Khiết trả lời.

Mục đích chính mà cô ta đến Đại Khang chính là đàm phán chuyện mua bán với Kim Phi, bây giờ mới gặp Kim Phi lần đầu nên không thể rời đi.

Hơn nữa cô ta tương đối hiếu kì với các loại công xưởng của trấn Ngư Khê, muốn ở lại xem thử.

“Như vậy đi, chúng ta sẽ chuẩn bị cho điện hạ một căn nhà, mời điện hạ đi cùng ta tới đó!”

Giang Văn Văn ra dấu tay về phía cửa viện.

Đến khi công chúa Lộ Khiết ra khỏi cửa, cô ấy để cho đội cận vệ nhân viên hộ tống đi hai bên trái phải, bản thân thì đi đằng sau nửa bước, giúp đỡ công chúa Lộ Khiết.

Đi đến lối rẽ, cô ấy lập tức tiến lên trước dẫn đường.

Công chúa Lộ Khiết định đến gần Kim Phi, nhưng Giang Văn Văn đã đưa cô ta đi về phía trước tận một dặm, dừng lại trước một sân nhỏ mới được xây dựng cạnh bờ biển.

“Điện hạ, ngài tạm thời sẽ ở lại đây.”

Giang Văn Văn chỉ vào tòa nhà ở trước mặt: “Tòa nhà này mới xây, chưa có ai ở, vật dụng và đệm chăn ở bên trong đều là đồ mới.”

Nhà này vốn là nhà của một ngư dân địa phương vận chuyển rong biển kiếm tiền xây dựng lên cho mình. Mới hoàn thiện xong từ mấy ngày trước, còn chưa kịp chuyển vào ở.

Giang Văn Văn vừa nhận được thông báo yêu cầu cô ấy chịu trách nhiệm bảo vệ công chúa Lộ Khiết và tìm một căn nhà để sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, Giang Văn Văn đã nghĩ tới nơi này đầu tiên, vội vàng chạy đi tìm người nhà của ngư dân để bàn bạc.

Người nhà ngư dân vừa nghe nói là quốc sư đại nhân muốn dùng nhà của bọn họ để thu xếp cho một vị công chúa, họ lập tức tỏ ý cứ việc ở, muốn ở bao lâu tùy thích, Giang Văn Văn muốn đưa tiền thuê nhà cho bọn họ lại bị người nhà của ngư dân trách mắng một trận.

Gia đình ngư dân này là một gia đình lớn, trước đó khi cướp biển làm loạn, bọn họ suýt đã bị chết đói. Sau này Kim Phi thành lập Cục quản lý hàng hải, công khai chiêu mộ ngư dân và thuyền đánh cá, bọn họ lập tức đi báo danh, còn cho hết ba chiếc thuyền đánh cá trong nhà họ ra khơi.

Hai chiếc thuyền nhỏ phụ trách hái rong biển, một chiếc thuyền đánh cá hơi lớn hơn một chút thì gia nhập vào đội vận chuyển, bình thường cũng sẽ hái rong biển, khi thuyền lầu quá bận, bọn họ còn giúp vận chuyển rong biển.

Advertisement
';
Advertisement