Kim Phi vô cùng hào phóng với ngư dân, chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng ngắn ngủi, nhà bọn họ đã hoàn toàn trở mình, không chỉ giải quyết được vấn đề cơm áo, mà còn tích trữ được khá nhiều tiền.
Gia đình ngư dân này tổng cộng có bảy người con trai, tất cả đều đã lập gia đình, cộng thêm vợ và con tổng cộng có hơn ba mươi người.
Trước đó cả nhà hơn ba mươi người đều chen chúc trong một đại viện, tất cả trẻ con đều ở trên một cái giường lớn, có ba đôi vợ chồng trong số bảy huynh đệ còn không có phòng riêng, chen chúc hết trong một căn phòng, ở giữa chỉ có một tấm chiếu sậy để ngăn cách.
Bây giờ đã dành dụm được tiền, ông lão ngư dân quyết định xây thêm hai căn nhà nữa ở ruộng để bọn trẻ ở.
Căn nhà này là căn được hoàn thiện trước.
Đối với ngư dân mà nói, căn nhà này chắc chắn là căn nhà tốt, diện tích mặt bằng lớn, nhiều phòng, cách bến tàu cũng gần.
Nhưng tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết lại khẽ cau mày.
Mặc dù Đông Man là dân tộc du mục, nhưng công chúa Lộ Khiết không cần phải thả gia súc, phần lớn thời gian đều sống trong cung điện ở vương thành.
Cho dù có ra ngoài thả gia súc thì lều cô ta ở cũng vô cùng sang trọng và khí phái.
Căn nhà này đối với công chúa Lộ Khiết mà nói, quả thực có phần tồi tàn.
Giang Văn Văn nhận ra sự khó chịu trong ánh mắt của tỳ nữ, bèn lên tiếng giải thích: “Điện hạ, tin rằng ngài cũng thấy rồi, gần đây Đông Hải tương đối bận rộn, người dân chiêu mộ từ các nơi thực sự quá nhiều, cho nên điều kiện chỗ ở tương đối căng thẳng, căn nhà mà tiên sinh nhà ta ở còn không lớn bằng căn nhà này nữa, mong ngài đừng chê!”
“Không chê không chê!” Công chúa Lộ Khiết không phải là kẻ ngốc, cho dù chê cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại còn mỉm cười khen ngợi: “Từ nhỏ ta đã mơ được sống ở gần biển một khoảng thời gian, mãi mà vẫn không được như ý nguyện, lần này coi như nguyện vọng đã được thực hiện rồi!”
“Điện hạ hài lòng là được.” Giang Văn Văn gật đầu.
Hiện giờ điều kiện chỗ ở ở Đông Hải quả thực vô cùng cấp bách, ban đêm rất nhiều nạn dân còn phải ngủ ở trên bãi cát.
Mặc dù trời đã không còn lạnh nữa, nhưng trên bãi cát có quá nhiều muỗi, nhiều nạn dân còn chôn mình vào trong cát, rồi dùng cỏ tranh che mặt lại mới có thể ngủ, nếu không muỗi nhiều đến mức không thể ngủ được.
Có thể tìm được cho công chúa Lộ Khiết một căn nhà để ở đã là tốt lắm rồi, cho dù cô ta có hài lòng hay không, Giang Văn Văn cũng không thể đổi chỗ khác cho cô ta ở.
Dĩ nhiên, nếu công chúa Lộ Khiết có thể hài lòng thì càng tốt, mọi người cùng vui.
“Ta rất hài lòng.” Công chúa Lộ Khiết gật đầu, sau đó hỏi: “Đúng rồi, nơi này rất rộng, ta có thể để tùy tùng của mình tới đây cùng ở không?”
Lần này cô ta tới Đại Khang có dẫn theo một đội thuyền, tất cả tùy tùng cộng lại gần một trăm người.
Vì để tránh cho những rắc rối không cần thiết, cũng là để bày tỏ thành ý của mình, khi công chúa Lộ Khiết lên bờ chỉ dẫn theo hai tỳ nữ là Băng Nhi và Sương Nhi, những người khác thì ở lại trên thuyền.
Những tùy tùng này ngoại trừ đội cận vệ của cô ta và thủy thủ phụ trách lái thuyền ra thì còn có một số nhân tài ở các lĩnh vực khác nhau cũng đi theo công chúa Lộ Khiết tới Đại Khang, xem như là để khảo sát học tập.
Nếu bây giờ đã tìm được chỗ ở, công chúa Lộ Khiết bèn muốn cho bọn họ lên bờ cùng, xem xem có thể học tập được chút gì không.
“Thật xin lỗi, ta không có quyền để quyết định chuyện này, nhưng ta sẽ cho người đi xin chỉ thị, có kết quả rồi ta sẽ lại thông báo với điện hạ.” Giang Văn Văn đáp.
“Vậy làm phiền đội trưởng Giang rồi.”
Trên đường công chúa Lộ Khiết nghe thấy có người gọi Giang Văn Văn là đội trưởng Giang, nên cũng gọi cô ấy như vậy.
“Việc nên làm.” Giang Văn Văn gật đầu, ra hiệu cho một nhân viên hộ tống đi xin chỉ thị.
Công chúa Lộ Khiết cũng dẫn theo hai tỳ nữ đi vào bên trong tòa nhà.
Bố cục chung của tòa nhà này tương tự như nhà ở nông thôn điển hình, phía trước hướng về phía nam, phía sau hướng về phía bắc, trong ba gian nhà chính đối diện cổng lớn, gian chính giữa là gian nhà chính, gian phía tây là gian phòng của vợ chồng chủ nhà, gian phía đông là gian phòng của con trai.
Phía đông căn nhà là nhà bếp, phía tây là phòng chứa đồ lặt vặt.
Nhưng không giống những căn nhà khác ở nông thôn, đó là đa số họ chỉ xây một hai gian phòng chứa đồ, nhưng phía tây căn nhà này lại xây tận bảy gian phòng, ngay cả nhà bếp ở phía nam cũng xây ba gian.