Nếu Kim Phi chỉ cho đội thân vệ của cô ta lên bờ, vậy thì cô ta ra lệnh cho nhóm người tài đổi quần áo với thân vệ là được.
“Bảo Dokim đến, vậy không cho đội thân vệ vào ạ?” Băng Nhi sửng sốt: “Thế nhỡ điện hạ gặp nguy hiểm thì phải làm sao ạ?”
“Trong viện có nữ nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, hai người các ngươi ở bên cạnh bảo vệ ta, đội thân vệ có tới hay không cũng đâu khác gì nhau.”
Công chúa Lộ Khiết nói: “Nếu gặp nguy hiểm mà đến nữ nhân viên hộ tống cũng không xử lý được, thì đội thân vệ đến đây cũng thế mà thôi, chẳng bằng cho nhóm người Dokim đến, chưa biết chừng họ có thể học lỏm được gì đó.”
“Điện hạ anh minh!” Băng Nhi gật đầu: “Vậy ta sẽ đi đến thuyền thông báo cho họ?”
Thấy công chúa Lộ Khiết hơi gật đầu, Băng Nhi xoay người đi ra sân, cô ta đi cùng hai nữ nhân viên hộ tống tới chỗ đỗ của đội tàu Đông Man.
Một tiếng sau, một đội ngũ theo Băng Nhi đi vào tiểu viện.
“Đây là đội thân vệ của điện hạ ư?” Vẻ mặt của Giang Văn Văn hiện rõ sự ngạc nhiên.
Công chúa Lộ Khiết là hòn ngọc quý của thảo nguyên, thân vệ của cô ta không phải hẳn là binh lính tinh nhuệ của thảo nguyên sao?
Nhưng mà đội ngũ trước mắt có cả cao, thấp, béo, gầy, tuy tất cả mọi người đều mặt áo giáp nhẹ, nhưng có người mặc rộng thùng thình, có người mặc chật, siết chặt vào thân mình, thoạt nhìn không ra làm sao cả, không ra dáng binh lính chính hiệu gì hết.
Trong đó còn có hai người cao tuổi, mặt nhăn nheo, tóc cũng bạc nửa đầu.
Đừng nói Giang Văn Văn, ngay cả Băng Nhi cũng tự thấy những người này không thể là đội thân vệ của công chúa Lộ Khiết được.
Nhưng việc đã đến nước này, Băng Nhi chỉ có thể gật đầu, nói: “Đúng vậy, bọn họ chính là đội thân vệ của điện hạ!”
Nói xong, cô ta còn chột dạ bổ sung thêm một câu: “Hiện giờ Đông Man còn có chiến tranh, điện hạ nói tiêu cục Trấn Viễn chắc chắn sẽ bảo vệ an toàn cho điện hạ, cho nên để lính tinh nhuệ ở lại chiến đấu, còn bản thân điện hạ chỉ mang theo một ít binh lính bình thường mà thôi.”
“Vậy các ngươi vào đi.” Giang Văn Văn gật đầu, ra hiệu cho nhân viên hộ tống dưới trướng tránh đường cho họ.
Sau khi “đội thân vệ” vào sân, Giang Văn Văn nhanh chóng phái người đi báo cáo tình hình.
Khi Đại Cường biết được tình hình thì cũng thấy đội hộ vệ này có vấn đề, anh ta không dám tự quyết định nữa, mà chạy tới xin chỉ thị của Kim Phi.
Dạo thời gian gần đây, đại đội đánh bắt số một liên tục bắt cá, thuyền lầu ban đầu phụ trách vận chuyển rong biển bị điều đi hai chiếc, dùng để vận chuyển cá khô về Xuyên Thục và Giang Nam.
Thuyền lầu vận chuyển rong biển vốn cũng đã không đủ dùng, nay còn bị điều đi hai chiếc, lại càng thiếu, càng ngày càng nhiều rong biển được phơi khô lại không thể vận chuyển về, chi có thể cho vào kho hàng.
Như thế mãi, kho hàng lại đâm ra thiếu.
Lúc này Kim Phi đang ở trường phơi nắng với Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi để bàn bạc việc cất vào kho vận chuyển.
Sau khi nghe Đại Cường báo cáo, ba người đều nhíu mày.
Ngay cả người ngốc nghếch như Đại Cường đều nhận ra chi đội thân vệ này có vấn đề, huống chi là ba người Kim Phi?
“Tiên sinh, chắc hẳn bọn họ không phải là mật thám mà công chúa Lộ Khiết mang đến đâu nhỉ?” Tả Phi Phi hỏi.
“Ta cũng không biết, nhưng đáng lý ra, nếu là mật thám thật thì đâu thể rõ ràng như vậy được?”
Kim Phi cũng không hiểu công chúa Lộ Khiết đang làm gì, càng không rõ cô ta muốn gì.
“Vậy thì có nên đuổi bọn họ về thuyền không?” Tả Phi Phi lại hỏi.
“Đã cho họ lên bờ rồi, giờ lại đuổi đi thì không thích hợp lắm.” Kim Phi lắc đầu, sau đó y nhìn Đại Cường: “Sai người nói cho công chúa Lộ Khiết, đội thân vệ của cô ta chỉ có thể phụ trách bảo vệ an toàn cho cô ta, không thể tự ý hành động!
Điều thêm hai đội nhân viên hộ tống, thay phiên canh giữ ngày đêm ở ngoài sân, theo dõi bọn họ sát sao cho ta!”
“Vâng!” Đại Cường gật đầu.
Dù sao Kim Phi cũng không muốn đám phán luôn với công chúa Lộ Khiết, y cũng nhận ra công chúa Lộ Khiết cũng không muốn đàm phán với y ngay, cho nên chuyện này đối với Kim Phi chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhớ tới, sau khi Đại Cường rời đi, Kim Phi không để ý đến nó nữa.
Nhưng mệnh lệnh của y lại thông qua Đại Cường, qua nhiều tầng nhắn lại, cuối cùng được Giang Văn Văn truyền đạt lại cho Băng Nhi.