“Tiểu đoàn trưởng của bọn ta nói, đội thân vệ của điện hạ chỉ có thể phụ trách an toàn cho điện hạ, không thể tự ý hành động, nếu để bọn ta phát hiện có người tách riêng một mình, vậy thực xin lỗi, Đại Khang không chào đón các ngươi, chỉ có thể mời các ngươi rời đi!”
Lời này của Giang Văn Văn đã có thể coi là rất nặng nề, nhưng Băng Nhi cũng tự hiểu được tình cảnh của bọn họ, nên đành gật đầu, sau đó cô ta hỏi: “Vậy công chúa điện hạ muốn đi xung quanh nhìn xem, thăm thú một lúc, có được không?”
“Ta cần xin ý kiến cấp trên!” Giang Văn Văn lại trả lời như vậy.
Băng Nhi cắn môi, rồi quay về gian nhà chính, cô ta thuật lại tin tức cho công chúa Lộ Khiết.
“Xem ra Kim Phi vẫn đang đề phòng chúng ta, nhưng như thế cũng là bình thường, chỉ là không biết y có cho phép chúng ta đi thăm thú xung quanh không?” Công chúa Lộ Khiết giận dữ nói.
Nếu Kim Phi không cho bọn họ tùy ý đi lại, vậy chẳng khác nào bọn họ bị Kim Phi giam lỏng trong viện này.
Nữ nhân viên hộ tống không để công chúa Lộ Khiết chờ lâu, sau khi rời đi, cô ấy quay trở lại rất nhanh.
“Tiểu đoàn trưởng của bọn ta nói, ngoại trừ một vài khu vực trung tâm như xưởng đóng thuyền... những nơi khác công chúa Lộ Khiết có thể tùy ý đi tham quan!”
Giang Văn Văn lại nhấn mạnh: “Nhưng tất cả các ngươi phải đi cùng nhau, không được có bất kỳ ai rời đội ngũ!”
Khi tỳ nữ Băng Nhi truyền lại lời của Giang Văn Văn cho công chúa Lộ Khiết, công chúa Lộ Khiết rất bất ngờ, sau đó trong đầu hiện lên những lời trước đây Kim Phi nói với cô ta, đó là sự tự tin mãnh liệt từ trái tim.
Lúc đó công chúa Lộ Khiết chưa gặp Kim Phi, nhưng cảm giác tin tưởng của cô ta đối với Kim Phi càng mạnh mẽ hơn.
Thật ra công chúa Lộ Khiết vừa nhìn thấy “đội cận vệ”, cũng đã che trán cười khổ.
Trong đội cận vệ, người cao thấp béo gầy gì cũng có, chênh lệch độ tuổi cũng lớn, mặc áo giáp cũng không chỉnh tề chút nào.
Ai cũng có thể nhận ra bọn họ mặc như vậy có gì đó không ổn, vì vậy công chúa Lộ Khiết cho rằng chắc chắn Kim Phi sẽ không để bọn họ tự do đi lại.
Nhưng câu trả lời của Giang Văn Văn đưa ra là ngoại trừ một số khu vực trọng yếu của xưởng đóng tàu ra thì bọn họ vẫn có thể tùy ý tham quan.
Điều này chứng tỏ cho dù Kim Phi biết đội cận vệ của cô ta có gì đó không ổn nhưng không để ý.
Kim Phi quả thực không để ý.
Dù công chúa Lộ Khiết không nói, nhưng Kim Phi có thể đoán được cô ta đến để tìm chi viện hoặc là người hợp tác.
Thực ra đây cũng là điều y hi vọng.
Nhưng ai mở lời trước thì sẽ là người yếu thế hơn trong cuộc đàm phán.
Tương tự như vậy, lúc này nếu có thể thể hiện sức mạnh của bên mình thì cũng sẽ có nhiều lợi thế hơn trong lúc đàm phán.
Vì vậy Kim Phi biết đội cận vệ của đối phương có vấn đề nhưng cũng đồng ý cho bọn họ tham quan trấn Ngư Khê.
Nữ nhân viên hộ tống do Giang Văn Văn dẫn đầu đều được điều động từ đội súng kíp, mỗi người đều được trang bị súng kíp và đều dụng thành thạo, cho dù đội cận về của Cửu công chúa đều là những cao thủ tử sĩ như Bắc Thiên Tầm và A Mai thì cũng không thể gây ra rắc rối gì.
Về phần bọn họ là gián điệp, Kim Phi cũng không lo lắng chút nào.
Gián điệp núp trong bóng tối mới thực sự là người kinh tởm, đội cận vệ của công chúa Lộ Khiết vẫn luôn được giám sát, gián điệp có tài giỏi hơn nữa cũng vô dụng.
Vì vậy Kim Phi không lo công chúa Lộ Khiết và đội cận vệ của cô ta có thể gây ra chuyện gì.
Lúc trước khi ở trên biển, công chúa Lộ Khiết rất tò mò về trấn Ngư Khê, nếu Kim Phi không ngăn cản thì bản thân cô ta đương nhiên sẽ không khách sáo.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, công chúa Lộ Khiết nghe thấy âm thanh tập hợp của ngư dân thì thức dậy.
“Điện hạ, sao người lại dậy sớm như vậy?”
Giang Văn Văn cũng vừa mới dậy, thấy công chúa Lộ Khiết ở trong sân nên đã chủ động chào hỏi.
“Không còn sớm nữa, trời cũng sắp sáng rồi.” công chúa Lộ Khiết hỏi: “Bên ngoài có âm thanh gì vậy?”
“Ngư dân đang tập hợp.” Giang Văn Văn nói: “Ngư dân phải ra cảng huấn luyện!”