Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Cô ta cầm trong tay rồi nhìn mấy lần, nhưng cũng không biết đây là gì, càng không biết nó có tác dụng gì.

Công chúa Lộ Khiết cũng là người không biết sẽ hỏi, bản thân không biết rong biển nên đã quay người hỏi nhân viên kỹ thuật ở phía sau: “Các người biết thứ này không?”

“Tiểu nhân biết!”

Một người trung niên lùn lùn mập mạp nói: “Ở chỗ chúng ta cũng có, cũng gọi là cỏ quấn chân.”

“Thứ này có tác dụng gì?” công chúa Lộ Khiết hỏi.

“Cái này...” Người trung niên bị hỏi thì gãi đầu: “Cỏ quấn chân là một loại cỏ biển, hiện nay vẫn chưa phát hiện ra công dụng của nó?”

Giọng của người trung niên càng ngày càng nhỏ.

Trong sân phơi bên cạnh có rất nhiều kệ đang phơi rong biển, nếu không có tác dụng gì thì Kim Phi phơi nhiều rong biển như vậy làm gì?

Công chúa Lộ Khiết lại quay người nhìn Giang Văn Văn: “Giang cô nương, rong biển này có tác dụng gì vậy?”

“Ăn được!” Giang Văn Văn trả lời.

Công chúa Lộ Khiết vẫn chưa kịp nói thì người nhân viên kỹ thuật trung niên đã xen vào nói trước: “Đây là một loại cỏ biển, sao...”

Nói được một nửa, nhận thấy công chúa Lộ Khiết đang nhìn hắn, nhân viên kỹ thuật lập tức im miệng.

“Giang cô nương, rong biển này nấu như thế nào vậy?” Công chúa Lộ Khiết hỏi.

Bây giờ rong biển đã rất phổ biến ở Xuyên Thục, chắc hẳn không lừa được công chúa Lộ Khiết nên Giang Văn Văn đã nói thẳng: “Có thể dùng rong biển để nấu canh, cũng có thể dùng để nấu các món ăn nguội, có rất nhiều cách ăn, buổi trưa điện hạ có thể nếm thử xem.”

“Rong biển ở chỗ chúng ta nhiều không?” Công chúa Lộ Khiết nhìn nhân viên kỹ thuật vừa rồi.

Nhà hắn luôn kiếm sống bằng nghề đóng tàu, từ nhỏ đã lớn lên bên bờ biển, nên rất hiểu biết về vùng biển gần Đông Man.

“Thưa điện hạ, có, còn rất nhiều nữa là đằng khác.” Nhân viên kỹ thuật nói.

Công chúa Lộ Khiết nghe vậy, ý nghĩ đầu tiên của cô ta là viết thư, bảo người đến biển hái rong biển.

Nhưng sau đó, cô ta đã xóa tan suy nghĩ này.

Bây giờ ca-nô đã phong tỏa nghiêm ngặt vùng biển Đông Man, thuyền đánh cá của bọn họ gần như đã bị ca-nô diệt sạch, dùng gì để đi hái rong biển chứ?

Nghĩ đến đây, lòng công chúa Lộ Khiết càng thêm đau khổ.

“Nhất định phải tìm Kim Phi để thương lượng việc này, cho dù phải trả cái giá lớn cũng phải để y rút ca-nô về!” Trong lòng công chúa Lộ Khiết đã thầm quyết định.

Nhìn thấy lại có một chiếc thuyền kéo rong biển vào bến tàu, công chúa Lộ Khiết cũng không vội đến xưởng đóng thuyền số 3 mà dẫn người đứng ở bên bờ quan sát.

Từ dỡ hàng đến làm sạch rồi đến phơi, công chúa Lộ Khiết vẫn luôn đứng ở ngoài sân phơi hơn một tiếng đồng hồ để nhìn toàn bộ quá trình.

Các nhân viên kỹ thuật đi theo cô ta cũng thầm ghi nhớ những bước quan trọng của việc phơi rong biển.

Sau đó, một đoàn người mới đến bên ngoài xưởng đóng thuyền số 3.

“Điện hạ, chúng ta ngồi thuyền hay đi bộ?” Giang Văn Văn hỏi.

Xưởng đóng thuyền số 3 có kênh rạch chằng chịt, mỗi xưởng giống như một ruộng lúa, con kênh giống như bờ ruộng, từ vị trí hiện tại của bọn họ đi đến xưởng số 1 ít nhất cũng phải vượt qua sáu bảy con kênh.

Không phải con kênh nào cũng có cầu, muốn đến xưởng số 1 phải đi thuyền hoặc dọc theo xung quanh xưởng đóng thuyền số 3, đi vòng đến xưởng đóng thuyền số 1 ở góc tây bắc.

“Đi bộ đi.” công chúa Lộ Khiết trả lời.

Nếu ngồi thuyền, không thể kiểm soát được tốc độ của mình, mặc đù đi bộ sẽ mệt nhưng có thể gặp được cảnh gì mình muốn ngắm cũng đều có thể dừng lại để quan sát.

Công chúa Lộ Khiết không chắc lần sau Kim Phi có đồng ý để cô ta đến xưởng đóng thuyền hay không, bây giờ có thể nhìn thì đương nhiên phải quan sát.

Công chúa Lộ Khiết quyết định đi bộ, Giang Văn Văn cũng không phản đối, gật đầu rồi đi bên cạnh chỉ đường.

Một đoàn người đi dọc theo bên ngoài xưởng đóng thuyền số 3, chưa đi được bao xa thì công chúa Lộ Khiết nhận thấy có điều không đúng.

Trong tưởng tượng của cô ta, đóng tàu là một quá trình liên tục, từ đầu đến cuối đều do một thợ phụ trách.

Advertisement
';
Advertisement