Nhưng cô ta lại nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ chỉ mới làm được một nửa, được chuyển từ xưởng này đến một xưởng khác.
Lúc đầu cô ta còn nghĩ rằng đó là tình huống đặc biệt, nhưng đi được một lúc, nhận ra tất cả các xưởng đều như vậy.
“Sao họ lại đưa những chiếc thuyền chưa làm xong vào lều khác vậy?” công chúa Lộ Khiết tò mò hỏi.
“À, điện hạ nói điều này sao, đây là phương pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất mà tiên sinh phát minh ra.” Giang Văn Văn trả lời.
“Phương pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất là gì?” Đây là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết nghe thấy cụm từ này.
“Phương pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất là mỗi người chỉ làm việc của mình...”
Kim Phi đã sử dụng phương pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất đã mấy năm, tất cả những xưởng dưới quyền của y đều sử dụng phương pháp làm việc này, không cần phải giấu giếm.
Giang Văn Văn hào phóng giải thích phương pháp làm việc theo dây chuyền sản xuất.
Công chúa Lộ Khiết không phải là nhân tài về kỹ thuật, vẫn đang suy nghĩ về những điều Giang Văn Văn nói, nhưng sắc mặt những nhân viên kỹ thuật phía sau cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
Hoạt động theo dây chuyền sản xuất và hoạt động theo kiểu truyền thống dường như không có nhiều sự khác biệt, nhưng nhân viên kỹ thuật lại rất rõ sự thay đổi nhỏ này sẽ dẫn đến những thay đổi lớn như thế nào.
Hoạt động theo dây chuyền sản xuất tương đương với việc chia quá trình sản xuất một sản phẩm thành một số bộ phận, mỗi người thợ chỉ cần phụ trách phần của mình là được.
Mô hình này không chỉ giảm đáng kể quá trình học tập của thợ, còn có thể nâng cao chất lượng và hiệu quả sản phẩm.
Những nhân viên kỹ thuật ở phía sau đã quyết định sau này sẽ đào tạo thợ theo mô hình này.
Đồng thời bọn họ cũng cảm thấy đến lần này đã đến đúng nơi, chưa nhắc đến những việc khác, chỉ riêng việc học được hoạt động theo dây chuyền sản xuất đã không khiến chuyến đi của họ vô ích rồi.
Công chúa Lộ Khiết không để ý lắm, nhưng thấy nhân viên kỹ thuật phản ứng lớn như vậy, rất nhanh cô ta cũng hiểu được sự ảo diệu của nó.
“Kim tiên sinh đúng là thiên tài, phương pháp này mà cũng có thể nghĩ ra!”
Công chúa Lộ Khiết khen Kim Phi, sau đó dẫn người tiếp tục đi lên phía trước
Vừa đi vừa nhìn, tốc độ của họ không nhanh, đi đến trưa chỉ mới đi đén bên ngoài xưởng số 1.
Công chúa Lộ Khiết vẫn cảm thấy Kim Phi không thể làm ra nhiều chiếc thuyền đánh cá như vậy trong vòng khoảng thời gian ngắn hai tháng, vì chỉ cưa gỗ thành ván thôi đã cần nhiều thợ và thời gian rồi.
Đi đến bên ngoài xưởng số 1, cuối cùng công chúa Lộ Khiết cũng hiểu, Kim Phi đã làm ra chúng như thế nào.
Cách xưởng số 1 rất xa nữa, cô ta đã nhìn thấy dày đặc khói đen và khói trắng, cũng nghe thấy âm thanh ầm ầm.
Dù máy hơi nước đều được bọc lại nhưng cô ta không xa lạ gì âm thanh này, cô ta biết âm thanh đó phát ra từ máy hơi nước.
Khi đến gần, nhìn thấy vòng bi to như cánh tay lộ ra ở nơi bọc máy hơi nước lại, một đầu nối với máy hơi nước bị bọc lại, đầu khác nói với một chiếc cưa khổng lồ.
Ở bên dưới có có hai thanh ray, trên thanh ray có một chiếc xe đẩy tám bánh, thợ khiêng khúc gỗ khổng lồ, sau đó đẩy xe đẩy xuống dưới, khúc gỗ được cắt thành những tấm ván!
Hiệu quả của công việc này gấp mười lần so với thợ làm.
Không, cho dù là một trăm người thợ cưa bằng tay cũng không thể cưa gỗ nhanh hơn máy hơi nước.
Hơn nữa thợ làm việc sẽ mệt, mà máy hơi nước mãi mãi sẽ không mệt!
Từ trước đến nay cô ta chưa nghĩ đến máy hơi nước không chỉ dùng để kéo thuyền mà còn có thể dùng để vận hành những máy khác!
Hiểu được điều này, công chúa Lộ Khiết cũng sững sờ.
Người hiểu rõ ngươi nhất không phải bạn của ngươi, mà là kẻ thù của ngươi.
Công chúa Lộ Khiết đã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần tin tình báo về Kim Phi, e rằng cô ta còn nắm rõ chuyện Kim Phi đi đâu hơn cả Kim Phi.