Nhưng bây giờ công chúa Lộ Khiết mới nhận ra, e rằng cô ta suy nghĩ quá đơn giản.
Thành tựu của Kim Phi trên con đường cơ giới này, còn vượt xa so với tưởng tượng của cô ta.
Giờ đây, công chúa Lộ Khiết lòng nguội lạnh như tro tàn, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi thấu xương.
Kim Phi có thể vận dụng máy hơi nước vào cưa gỗ, cũng có thể sử dụng nó vào những thứ khác.
Có Kim Phi ở đó, khoảng cách giữa Đông Man và Đại Khang vĩnh viễn sẽ không thay đổi, chỉ có thể càng ngày càng lớn hơn!
Với mâu thuẫn của Đông Man và Đại Khang, chờ đến khi Kim Phi mạnh lên, lúc đó kết quả của Đông Man thế nào, không cần nói cũng biết.
Giờ đây, công chúa Lộ Khiết đang cảm thấy rất loạn.
Cô ta không biết tiếp theo nên đàm phán với Kim Phi kiểu gì đây.
Đứng trước cưa gỗ khoảng mười mấy phút, cuối cùng công chúa Lộ Khiết mới bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước.
“Điện hạ, đến giờ cơm rồi, chúng ta ăn ở nhà ăn của xưởng đóng thuyền, hay là trở về ăn?”
Giang Văn Văn tiến lên nửa bước hỏi.
Công chúa Lộ Khiết bây giờ nào còn tâm trạng ăn cơm? Nhưng nếu cô ta không ăn, người của cô ta không ăn, thì các nhân viên hộ tống cũng vẫn phải ăn.
Cô ta suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như thuận tiện, vậy ăn ở đây đi.”
Xưởng đóng thuyền số ba cách ngôi nhà bọn họ đang ở một khoảng khá xa, đi qua đi lại e rằng phải mất nhiều thời gian.
Công chúa Lộ Khiết không muốn lãng phí thời gian vào chuyện đi đường.
Giang Văn Văn cũng không thích chạy đi chạy lại, nghe vậy vội gật đầu: “Tiện thì tiện thật, chỉ là cơm trong nhà ăn là cơm tập thể, sợ rằng sẽ tiếp đón bệ hạ không được chu đáo.”
“Giang cô nương, người thảo nguyên chúng ta không phải kiểu người được nuông chiều từ bé, khi ta còn nhỏ thường xuyên săn thú trên thảo nguyên, ăn rau dại cỏ dại.” Công chúa Lộ Khiết lắc đầu cười.
Đây là cô ta nói thật, người dân Đông Man rất dũng mãnh, họ sùng bái kẻ mạnh, nếu hoàng tử, công chúa quá yếu, vậy thì sẽ bị xem thường.
Với con cháu của mình, hoàng thất Đông Man có những yêu cầu nghiêm khắc hơn so với dân du mục bình thường, hoàng tử qua tuổi mười hai, công chúa qua tuổi mười ba, mỗi năm đều phải ra ngoài đi săn.
Quá trình đi săn kéo dài nửa tháng, nhưng khi xuất phát, mỗi người chỉ mang theo khẩu phần ăn trong ba ngày, nếu ba ngày sau không săn được con mồi, vật thì cứ chịu chết đói đi!
Khu săn thú của hoàng tử , công chúa đã được định sẵn từ trước, không cho phép bất kỳ người nào xuất hiện trong khu vực đó, các hoàng tử, công chúa muốn tìm sự giúp đỡ, cũng không được cầu cứu người khác.
Trong lịch sử có khá nhiều hoàng tử, công chúa sau khi đi săn đã không thể trở về nữa.
Không phải bị bầy sói tấn công, mà là bị chết đói trên thảo nguyên.
Công chúa Lộ Khiết mặc dù được cưng chiều, nhưng cô ta cũng không thể thoát khỏi chuyện đi săn.
Năm nay cô ta hai mươi tuổi, tham gia đi săn liên tục trong bảy năm, thiếu chút nữa cô ta cũng đã chết đói trên thảo nguyên, còn có tận mấy lần suýt nữa bị bầy sói bao vây, cũng gọi là chín phần chết một phần sống.
Cho nên cô ta đã ăn cỏ dại sống thật, hơn nữa không chỉ là một lần.
“Nếu điện hạ không ngại, vậy ta sẽ sai người đi chuẩn bị.”
Giang Văn Văn gật đầu, nháy mắt với một nữ nhân viên hộ tống khác, nữ nhân viên hộ tống hiểu ý vội bước nhanh ra ngoài.
Đến khi đám người công chúa Lộ Khiết tới nhà ăn, nữ nhân viên hộ tống đã dọn sẵn ba cái bàn trống ở trong góc dành cho bọn họ.
Lúc này mặc dù đã qua giờ dùng cơm, nhưng vẫn có nhiều công nhân của xưởng đóng thuyền đang ăn cơm ở đây.
Thấy đoàn người của công chúa Lộ Khiết tới, bọn họ thi nhau ném tới ánh mắt tò mò.
Nhưng thấy có các nữ nhân viên hộ tống bảo vệ, nên không có công nhân nào dám nói gì.
Giang Văn Văn dẫn công chúa Lộ Khiết ngồi vào cái bản ở góc đầu, nhìn nhân viên nhà bếp nói: “Lão Hứa, còn đứng ngây ra đó làm gì, xào mấy món đi!”