Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Thưa phu nhân, phải, mà cũng không phải!” người phụ nữ trả lời.

“Phải là phải, không phải là không phải, gì mà phải mà cũng không phải chứ?” Đường Tiểu Bắc vừa nói, cũng sắp líu lưỡi đến nơi, tức giận nói: “Sao ngươi lại ở đây chơi trò líu lưỡi với ta chứ?”

“Vốn dĩ thuộc hạ ở đây để làm nhiệm vụ, vừa rồi nhìn thấy phu nhân, đang nghĩ phu nhân có ơn với ta, có nên đến chào hỏi hay không, nhưng vẫn chưa nghĩ xong thì đã bị vị phu nhân này phát hiện rồi.”

Người phụ nữ có chút bất đắc dĩ nhìn Bắc Thiên Tầm: “Vị phu nhân này cũng rất giỏi, thuộc hạ ở đây đã mấy ngày vẫn chưa bị phát hiện, nhưng phu nhân chỉ đi ngang qua đây đã phát hiện ra ta.”

Đường Tiểu Bắc nghe vậy không khỏi nhìn người phụ nữ này.

Trong số mười phong tục xã hội lớn được Lâm Ngữ Đường tiên sinh tổng kết, trong đó có một điều là một ân huệ nhỏ cho người khác sẽ được lan truyền rộng rãi.

Có nghĩa là giúp người ta một việc rất nhỏ sẽ được tuyên dương um xùm.

Hiện tượng này rất tầm thường, cũng không đáng để khuyến khích, nhưng phần lớn người trên thế giới này là người bình thường, cho dù không tuyên dương um xùm khi giúp người khác nhưng trong lòng cũng hi vọng nhận được sự cảm ơn của người khác.

Dù sao cũng không có ai thích kẻ vô ơn.

Vì vậy cách tốt nhất, nhanh nhất để giành được sự cảm tình là để họ biết bạn biết ơn họ, như vậy sẽ làm cho đối phương cảm thấy bạn là một người biết cảm ơn, cũng sẽ khiến họ cảm thấy không vô ích khi đã giúp đỡ bạn.

Lần sau có chuyện gì tốt, nếu so về mối quan hệ giữa bạn và một người khác, chắc hẳn sẽ nghiêng về phía bạn.

Khả năng cao là người phụ nữ không hề cố ý đứng đây đợi Đường Tiểu Bắc, chỉ là tình cờ gặp, nhưng lại bị Bắc Thiên Tầm phát hiện điều khác thường.

Nhưng cô ta không nói vậy, mà cố ý nhắc đến sự giúp đỡ của Đường Tiểu Bắc đối với cô ta, làm như vậy là muốn để lại cho Đường Tiểu Bắc ấn tượng rằng cô ta biết cảm ơn.

Nhân tiện cũng tâng bốc Bắc Thiên Tầm.

Dù cô ta không biết thân phận của Bắc Thiên Tầm, nhưng người có thể đi cùng Đường Tiểu Bắc, hơn nữa thỉnh thoảng Đường Tiểu Bắc sẽ dìu cô ấy, thân phận chắc chắn không đơn giản.

Đừng lo đến việc có ích hay không, cứ tâng bốc trước rồi tính sau.

Dù sao cũng chỉ là một câu nói, dù nói sai đi chăng nữa thì cũng không tổn thất gì lớn, nếu đúng thì là niềm vui bất ngờ.

Có thể vì xuất thân từ tầng lớp thấp hơn, những người cô ta tiếp xúc cũng đều là những người dân giản dị, vì vậy cách làm của người phụ nữ này chưa đủ tinh tế, nên Đường Tiểu Bắc chỉ vừa liếc mắt đã nhìn thấu, nhưng người phụ này có nhận thức như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ nổi bật hơn người khác.

Quả nhiên, lúc này Đường Tiểu Bắc để ý đến Bắc Thiên Tầm nhướng mày nhìn cô ta.

Điều này chứng tỏ, sự tâng bốc vừa rồi của người phụ nữ này đã đúng!

Thật ra, từ nhỏ Bắc Thiên Tầm đã tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm khắc, đương nhiên cũng hiểu rõ suy nghĩ nhỏ nhặt của người phụ nữ này.

Nhưng có thể vì trước kia đã quá kìm nén, sau khi Bắc Thiên Tầm gả cho Kim Phi, không cần lo lắng lục đục với nhau, nên tính cách đã ngày càng trở nên trong sáng hơn.

Vui chính là vui, không vui chính là không vui, giống như một đứa trẻ.

Dù hiểu rõ chút suy nghĩ này của người phụ nữ nhưng Bắc Thiên Tầm vẫn không nhịn được mà đắc ý.

Đường Tiểu Bắc trợn mắt nhìn Bắc Thiên Tầm, cũng lười nói với cô ấy, quay người nói với người phụ nữ: “Nếu ngươi ở đây làm nhiệm vụ, vậy thì tiếp tục làm đi, đừng vì nói chuyện với bọn ta mà bị phát hiện.”

Tài sản quan trọng nhất của thám tử là thân phận, một khi thân phận bị lộ, giá trị của người thám tử này cũng sẽ giảm, thậm chí đối mặt với nguy hiểm rất lớn.

Lần trước người phụ nữ này báo cáo tình hình với Đường Tiểu Bắc, đã chọn địa điểm ở bãi biển, ngoài cận vệ của Khánh Mộ Lam và Đường Tiểu Bắc ra thì không có người khác.

Cận vệ của Đường Tiểu Bắc đều được chọn từ nhóm nhân viên hộ tống sớm nhất, lòng trung thành của họ được giám sát chặt chẽ, khả năng tiết lộ bí mật tương đối thấp.

Nhưng bây giờ xung quanh có rất nhiều người, khả năng thân phận của người phụ nữ này bị lộ cũng rất lớn.

“Cảm ơn phu nhân đã thông cảm!”

Người phụ nữ cúi đầu chào Đường Tiểu Bắc, chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên dừng chân: “Đúng rồi, hôm nay lúc ta thực hiện nhiệm vụ đã vô tình phát hiện chuyện này, phu nhân có muốn nghe không?”

Nếu người phụ nữ đã hỏi như vậy, có thể chuyện này liên quan đến bản thân, Đường Tiểu Bắc bèn hỏi: “Chuyện gì?”

“Hôm nay ta vô tình phát hiện có một người mua sân vườn của nhà họ Lý.” Người phụ nữ nói xong, chỉ về một ngôi nhà cách đó không xa: “Chính là vườn đó.”

Đường Tiểu Bắc quay đầu nhìn sân vườn đó.

Cô ấy biết sân vườn đó, là vườn của nhà họ Lý ở trấn Ngư Khê.

Tổ tiên của gia đình này rất giàu có, năm đó đã xây một sân vườn tương đối lớn, nhưng đã suy tàn cách đây mười mấy năm, những gì có thể bán được đều đã bán hết rồi, chỉ còn lại sân vườn này và hai chiếc thuyền.

Trước kia trong nhà hơn chục người đói đến mức suýt nữa họ đã bán vườn và thuyền, Kim Phi triệu tập thuyền đánh cá đến đảo Mạo Lãng hái rong biển, bọn họ dựa vào hai chiếc thuyền, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn.

Trong số dân tỵ nạn không chỉ có những người nghèo, cũng có những tiểu địa chủ không chịu được nạn thổ phỉ ở địa phương nên chạy đến Đông Hải.

Dù Kim Phi vẫn luôn nói địa chủ là ký sinh trùng bám trên người người dân để hút máu, nhưng không thể không thừa nhận rằng, đa số những địa chủ đã được giáo dục từ nhỏ nên thông minh hơn tá điền.

Sau khi bọn họ đến trấn Ngư Khê, phát hiện an ninh ở đây rất tốt, hơn nữa Kim Phi đang xây dựng xưởng ở đây, rõ ràng là muốn phát triển trấn Ngư Khê, nên đã mua nhà chuẩn bị định cư ở trấn Ngư Khê.

Địa chủ tiêu tiền cũng rất hào phóng, giá họ đưa ra cũng cao hơn so với huyện phủ cho một vườn có cùng một diện tích.

Bình thường ngư dân cũng chưa thấy nhiều tiền như vậy, có rất nhiều người dân trấn Ngư Khê đã bán nhà cũ vì tham lam quyền lợi trước mắt, chuẩn bị đến huyện phủ ở.

Trong mắt bọn họ, những địa chủ này đều là kẻ ngốc, trả cái giá cao hơn huyện phủ để mua những trang trại ven biển.

Những tình huống này là tự do mua bán, Kim Phi không tiện ngăn cản, chỉ để Hồng Đào Bình sắp xếp trưởng lão đến giải thích rõ cái lợi và cái thiệt cho người dân ở trấn Ngư Khê.

Nếu đến lúc đó ai còn muốn bán nhà thì đó là lựa chọn cản họ, không thể trách ai được.

Căn nhà của nhà họ Lý tương đối lớn, thời gian gần đây có rất nhiều người hỏi mua.

Nhưng đương gia nhà họ Lý hiện tại là người đọc sách, còn là một người giỏi, biết rằng đất ở trấn Ngư Khê sau này sẽ càng đắt, vì vậy đã từ chối tất cả những người đến hỏi giá.

Sau đó người đến hỏi mua quá nhiều, hắn đã dứt khoát dán tấm biển không bán nhà trước cửa, đến lúc đó việc này mới dừng lại.

Ngoài Kim Phi thì Đường Tiểu Bắc là một trong những người hiểu rõ nhất về tiềm năng phát triển trong tương lai của trấn Ngư khê, vì vậy cô ấy đã bắt đầu mua nhà từ rất sớm.

Thật ra trước đây Đường Tiểu Bắc cũng nhìn trúng sân vườn này, nhưng phát hiện chủ nhà không muốn bán nên cô ấy không phái người đến hỏi.

Dù Đường Tiểu Bắc hơi bất ngờ vì chủ nhà lại đột nhiên bán nhà nhưng chỉ là một căn nhà mà thôi, bán thì bán, Đường Tiểu Bắc không quan tâm lắm.

Điều cô ấy quan tâm là vì sao người phụ nữ lại nói chuyện này với cô ấy.

Vì vậy nghi ngờ nhìn người phụ nữ rồi hỏi: “Thì sao, sân vườn này có vấn đề gì sao?”

“Nhà của nhà họ Lý không có vấn đề gì, nhưng người mua vườn có vấn đề.” Người phụ nữ thần bí nói.

“Người mua nhà sao?”

Đường Tiểu Bắc cau mày suy nghĩ một chút, sau đó buột miệng nói: “Không phải công chúa Đông Man đã mua sân vườn này đó chứ?”

Advertisement
';
Advertisement