Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đông Man quấy nhiễu Đại Khang nhiều năm, từ nhỏ Cửu công chúa đã lấy mục tiêu của cuộc đời mình là chiến đấu chống lại Đông Man, Đảng Hạng, Thổ Phiên.

Bây giờ Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên đều lần lượt bị Kim Phi đánh bại, hơn nữa thủ lĩnh của bọn chúng nếu không phải bị xử lý thì là bị bắt giữ, hiện giờ cả ba quốc gia đều đang lâm vào hỗn loạn, mục tiêu của Cửu công chúa xem như thực hiện, nhưng cô ấy vẫn không thích người của ba quốc gia này như trước.

Cô ấy không muốn đàm phán với công chúa Lộ Khiết, thậm chí còn không muốn gặp cô ta.

Theo suy nghĩ của Cửu công chúa, đợi sau khi bình định Giang Nam và Trung Nguyên, Đại Khang khôi phục thực lực, thì sẽ phái ngay đại quân càn quét ba nước này.

Đến lúc đó cái gì mà hòn ngọc quý của thảo nguyên, rồi cả phụ nữ nhà quý tộc gì đó, tất cả đều sẽ bị bắt đến Xuyên Thục làm nha hoàn ấm chân cho Kim Phi, nếu Kim Phi chướng mắt chúng, thì cho làm nô tỳ cho binh sĩ phía dưới.

Đây không phải là do Cửu công chúa quá ác độc, mà đây chính là tình cảnh trước kia của các công chúa Đại Khang đưa đến ba nước này hòa thân, họ đã bị đối xử nhục nhã như vậy.

Cửu công chúa suýt nữa cũng đã đi Thổ Phiên hòa thân.

Nếu cô ấy đi thật, thì bây giờ cho dù không chết thì tình cảnh cũng không tốt.

Đáng tiếc Kim Phi không đồng ý để cô ấy dùng vũ lực càn quét ba nước đó, mà y lại quyết định tận lực dùng thủ đoạn mềm mỏng để bình định ba nước này.

Tuy Cửu công chúa không quá tán thành ý tưởng của Kim Phi, nhưng kể từ khi quen biết Kim Phi, thì tất cả những chuyện Kim Phi làm cơ hồ đều là chính xác, cho nên cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý.

Nhưng Kim Phi cũng đã đồng ý với cô ấy rằng, nếu thủ đoạn mềm mỏng không thể giải quyết vấn đề ba nước kia, thì đến lúc đó sẽ sử dụng vũ lực.

Bản đồ Hoa Hạ của đời trước không được thiếu dù chỉ một mảnh, đây chính là quan điểm mà Kim Phi luôn giữ vững.

Tỳ nữ đứng sau công chúa Lộ Khiết cảm thấy Cửu công chúa có thái độ kiêu căng, không coi hòn ngọc quý của thảo nguyên ra gì, nhưng cô ta không biết rằng, nếu không phải nể mặt Kim Phi, thì họ hôm nay cũng không thể gặp Cửu công chúa đâu.

Mặc kệ đối phương một thời gian là việc mà người chiếm ưu thế trong đàm phán thường xuyên làm.

Nếu không phải hôm nay Cửu công chúa cần tới bến tàu tiếp Kim Phi, thì ít nhất cô ấy còn muốn kệ công chúa Lộ Khiết nửa tháng nữa.

Bọn thị nữ không hiểu được đạo lý ấy, nhưng công chúa Lộ Khiết là người của hoàng thất, nên chắc chắn là hiểu được.

Trước khi đến đây thì cô ta cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị nhục nhã, lúc trước, để có thể đổi lấy được tình báo của lục địa mới, cô ta thậm chí còn chủ động đưa ra việc làm nô tỳ cho Kim Phi nữa kìa.

Dưới góc nhìn của tỳ nữ, công chúa Lộ Khiết làm như vậy là tự hạ thấp bản thân, nhưng cô ta lại biết, có thể làm nô tỳ cho Kim Phi đã là kết quả tốt.

Bởi vì một khi Đông Man bị chiếm lĩnh, với dung mạo và danh tiếng của cô ta ở thảo nguyên, e rằng sẽ bị rất nhiều quan quân chiếm lĩnh Đông Man để ý.

Kim Phi dù sao cũng là người đọc sách, nhiều ít y cũng sẽ có chút cố kỵ, mà bọn quan quân kia phần lớn xuất thân từ nông dân, hơn nữa còn trải qua kích thích từ chiến trường, tinh thần sẽ phấn khởi kích động, làm việc gì cũng sẽ cực kỳ hung tàn.

Đến lúc đó kết cục của cô ta chắc chắn sẽ bi thảm hơn rất nhiều so với việc làm nô tỳ cho Kim Phi.

Cho nên đối với việc Cửu công chúa lạnh nhạt với mình, công chúa Lộ Khiết không lấy thế mà bực.

Cô ta thấy Cửu công chúa không thèm quan tâm mình, thì chủ động mang người của mình ra đứng ở một góc, cực kỳ thức thời.

Sau đó, Kim Bằng mang các thủy thủ chức vụ cao trên số hiệu Thái Bình đi xuống thang gỗ.

Đến trước Cửu công chúa, anh ta cung kính chào Cửu công chúa theo nghi thức quân đội: “Bệ hạ, thuyền phó của số hiệu Thái Bình xin báo cáo, mời ngài ra lệnh!”

“Thuyền phó Kim vất vả rồi!”

Cửu công chúa ngồi thẳng lưng, gật đầu chào đám người Kim Bằng: “Các ngươi cứ nghỉ ngơi ở bến tàu trước, cần gì thì cứ tìm người phụ trách bến tàu là được!”

Nhóm người Kim Bằng phải đi đại lục mới xa nghìn dặm để tìm kiếm hạt giống tốt, đây là con đường chưa có ai từng đi, bọn họ đang dùng sinh mệnh của mình đánh đổi.

Cho nên trước khi Kim Phi trở về, Thiết Thế Hâm đã sai người chuẩn bị vật tư sung túc cho số hiệu Thái Bình, thậm chí còn điều các cô nương của vài thanh lâu từ các nơi như Quảng Nguyên đến đây

Tuy Kim Phi mở rộng lệnh thả gia nô, nhưng tình trạng nữ nhiều nam ít ở Đại Khang là tình huống khách quan rồi, một vài cô nương thanh lâu bị bán vào từ nhỏ, trừ việc hầu hạ người khác thì các cô gái đó không biết làm gì khác, giờ nếu bắt buộc đuổi bọn họ ra khỏi thanh lâu thì rất có thể họ sẽ chết đói đầu đường.

Không còn cách nào khác, Kim Phi đành phải tạm thời cho phép thanh lâu tồn tại, đợi sau này quy mô công nghiệp phát triển lên, các loại hình nhà xưởng ngày càng nhiều, có đủ vị trí để sắp xếp các cô nương này, y còn cần nghĩ biện pháp từng bước giảm số lượng thanh lâu.

Số hiệu Thái Bình lần này không biết phải lênh đênh trên biển mất bao lâu, mà thủy thủ trên thuyền chủ yếu là thủy quân, tất cả đều là nam.

Trong số các nhân viên hộ tống phụ trách phi thuyền và ca nô mà Kim Bằng điều từ địa phương khác sang, mặc dù có cả nữ nhân viên hộ tống, nhưng mà cũng chỉ có hai người mà thôi.

Hơn nữa hai nữ binh này có thân phận là nhân viên hộ tống, yêu đương bình thường thì có thể, chứ nếu muốn làm cái khác, thì chuẩn bị tinh thần chịu đòn đi.

Cửu công chúa biết quyết định này của Thiết Thế Hâm, nhưng ở thời đại phong kiến này, trước khi xuất chinh, binh lính phóng túng một chút cũng có thể xem là một loại truyền thống.

Giống như cô ấy tính bắt phụ nữ quý tộc của ba nước Đông Man, Đảng Hạng và Thổ Phiên để làm nha hoàn ấm chân cho Kim Phi vậy, đây là tình huống rất bình thường trong thời đại này.

Sau đó, Cửu công chúa nói vài lời khuyến khích và cổ vũ đám người Kim Bằng, rồi cho bọn họ trở về nghỉ ngơi.

Lần tiếp đón này coi như kết thúc.

Đến khi đám người Kim Bằng rời đi, Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn Kim Phi, chân thành mà hành lễ: “Cảm ơn phu quân!”

“Cảm ơn ta cái gì?” Kim Phi giơ tay đỡ Cửu công chúa, y không hiểu gì cả, hỏi.

“Ta thay mặt Đại Nữu cảm ơn phu quân đó.” Cửu công chúa trả lời.

Bây giờ Đông Hải cũng là một phần của Xuyên Thục rồi, quan viên bên đó cứ cách một khoảng thời gian lại gửi tấu chương về Xuyên Thục.

Tốc độ của ca nô nhanh hơn số hiệu Thái Bình nhiều, Cửu công chúa nhận được tấu chương ngày hôm qua, cô ấy đã biết thuyền bọc thép được đặt tên là số hiệu Thái Bình, biển nằm giữa Đại Khang và đại lục mới cũng được Kim Phi đặt tên là Thái Bình Dương.

Cửu công chúa rất rõ ý nghĩa của việc này.

Số hiệu Thái Bình là chiến thuyền bọc thép đầu tiên trên thế giới, hải dương giữa Đại Khang và đại lục mới cũng rộng nghìn dặm, cho dù nữ nhi của cô ấy đời này có làm nên chuyện lớn gì hay không, hai tên này xuất hiện thì chắc chắn tên cô ấy sẽ lưu danh sử sách.

“Nàng nói cái này à?” Kim Phi giật mình, sau đó y cười: “Nếu nàng muốn cảm ơn, thì hẳn là cảm ơn Hạ Nhi, hai cái tên này đều là nàng ấy đặt cả.”

“Đây là tỷ tỷ đặt sao?” Cửu công chúa nghe thế thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong tấu chương của quan viên chỉ nói đến việc thuyền bọc thép và hải dương được đặt tên, chứ không nhắc đến chi tiết câu chuyện.

Không phải là vị quan đó sơ sót, mà là khi đặt tên anh ta không có mặt tại đó, không biết nguyên do, anh ta chỉ biết là thuyền bọc thép và hải dương được đặt tên, theo bản năng, anh ta cho rằng đây là Kim Phi đặt tên.

Kỳ thật không chỉ quan viên Đông Hải nghĩ thế, mà ngay cả Tiểu Ngọc, Thiết Thế Hâm và Cửu công chúa, khi nhìn tấu chương cũng đều nghĩ vậy, bởi vì ở bọn họ nghĩ chỉ có Kim Phi mới có tư cách này.

Giờ Cửu công chúa mới biết, thì ra tên được đặt bởi Quan Hạ Nhi.

Mình vừa cảm ơn sai người rồi.

Nghĩ thế, Cửu công chúa nhìn Quan Hạ Nhi, ánh mắt cũng thêm phần cảm kích và khâm phục.

Advertisement
';
Advertisement