Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Đời trước của Kim Phi đã có người chia nhu cầu của loài người làm năm bậc, lần lượt từ dưới lên là, nhu cầu sinh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu xã giao, nhu cầu tôn trọng và nhu cầu tự khẳng định.

Ý tưởng đại khái là, nhu cầu căn bản nhất của một người, quan trọng hàng đầu là ấm no để sống.

Sau đó mới là nhu cầu về an toàn.

Khi vấn đề ăn no mặc ấm, vấn đề an toàn cũng được giải quyết, thì người sẽ có nhu cầu cao hơn.

Ví dụ như kết bạn với càng nhiều người, càng được nhiều người tôn trọng, cuối cùng chính là tự khẳng định.

Với địa vị hiện tại của Quan Hạ Nhi mà nói, nhu cầu ăn no mặc ấm và an toàn không còn là vấn đề nữa, cô cũng đã đạt được sự tôn trọng của rất nhiều người, hoàn thành được ba, bốn nhu cầu trong năm loại, giờ cô chỉ còn lại nhu cầu tự khẳng định.

Đây cũng là điều mà Kim Phi và Cửu công chúa đang theo đuổi.

Bọn họ giờ không thiếu ăn uống, có lực lượng vũ trang mạnh mẽ để tự bảo vệ mình, không cần lo lắng về vấn đề an toàn, cũng đã nắm quyền cao nhất rồi.

Hiện tại bọn họ đang theo đuổi việc tự khẳng định.

Kim Phi không thể chấp nhận được việc người dân đổi con cho nhau ăn và việc người chết đói khắp nơi, cho nên mục tiêu của y là làm cho cuộc sống của người dân càng ngày càng tốt, đừng xuất hiện nhiều thảm kịch nhân gian như vậy nữa.

Mục tiêu của Cửu công chúa lại là làm cho Đại Khang trở nên càng thêm cường thịnh, lưu danh sử sách, trở thành đệ nhất đế vương từ xưa tới nay.

Quan Hạ Nhi cũng có con, việc lưu danh sử sách này, Quan Hạ Nhi không để lại cho con gái mình, mà lại nhường cho con của cô ấy.

Cửu công chúa tự nhận thấy mình không làm được như thế.

Vì thế cô ấy rất chân thành thi lễ với Quan Hạ Nhi: “Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ!”

“Hầy, đều là người một nhà, cảm ơn làm gì?”

Quan Hạ Nhi khoát tay: “Hơn nữa, lúc ấy ta đặt tên thuyền bọc thép là Thái Bình, không chỉ bởi vì nha đầu Thái Bình đâu, mà cũng là thật lòng hy vọng thuyền bọc thép có thể mang về hạt giống tốt, mang đến tương lai thái bình cho người dân Đại Khang!”

Trước khi gặp Kim Phi, ước muốn lớn nhất của Quan Hạ Nhi chính là có một người không quan tâm xuất thân của cô, sau đó cô sẽ nỗ lực xe sợi, người trong nhà có thể giao đủ thuế má, có thể ăn no mặc ấm.

Cô không có khát vọng lớn như Kim Phi và Cửu công chúa, hiểu biết không nhiều, càng không có ý thức muốn tự thể hiện mình.

Nếu phải nói về mục tiêu, thì mục tiêu của Quan Hạ Nhi giống như mục tiêu của Kim Phi, cô cũng hy vọng thiên hạ thái bình, không còn những thảm kịch trong dân gian nữa.

Đây cũng là lý do mà Kim Phi luôn cảm thấy hòa hợp với Quan Hạ Nhi.

Bởi vì đời trước, Kim Phi cũng là tầng chót của xã hội giống như Quan Hạ Nhi, nên y hiểu những mong muốn của người dân dưới đáy xã hội.

Đây là điều mà những người như Cửu công chúa, Khánh Mộ Lam không có, cho dù là Đường Tiểu Bắc, Đường Đông Đông, trước khi gia đạo sa sút thì cũng từng là gia đình giàu có, có lẽ bọn họ hiểu được nỗi nhọc nhằn của người dân ở đáy xã hội, nhưng chắc chắn họ sẽ không thật sự thông cảm.

Vì trên thế giới này không có sự cảm thông chân chính.

“Tỷ tỷ yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, để cho người dân Đại Khang có cuộc sống thái bình!” Cửu công chúa trịnh trọng nói.

“Ta tin tưởng muội.” Quan Hạ Nhi cũng gật đầu.

Cô không quen Cửu công chúa nói lời cảm ơn với cô, cô thấy Cửu công chúa còn muốn nói gì, thì ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt trời, rồi quay lại nhìn Kim Phi: “Đương gia, giờ chúng ta trở về hay là ở bến tàu một đêm?”

Giờ đã là cuối chiều, nếu trở về làng thì phỏng chừng lát nữa sẽ phải đi trong đêm.

Nhưng mấy tháng không về, cô rất nhớ làng, cũng rất nhớ nhung người nhà.

Là vợ chồng với nhau, Kim Phi hiểu rất rõ suy nghĩ của Quan Hạ Nhi: “Hạ Nhi, ta sai Thiết Chùy sắp xếp người đưa nàng trở về nhé, ta cần phải đợi sau khi số hiệu Thái Bình khởi hành mới có thể trở về, phỏng chừng sớm nhất cũng phải ngày mai mới về được.”

“Vậy thì được, ta về trước nhé.” Quan Hạ Nhi quá nhớ nhà, cô quyết định đi về thăm nhà trước, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa một chút.

Tuy cô biết cho dù mình không ở nhà, thì Tiểu Ngọc vẫn sẽ sắp xếp người quét tước vệ sinh, nhưng cô vẫn lo lắng, muốn trước khi Kim Phi về thì dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ hết sức có thể.

Quan Hạ Nhi cũng biết bản thân như thế này là không có tiền đồ, nhưng cô không thể sửa được thói quen này.

Trước khi đi, Quan Hạ Nhi thấy công chúa Lộ Khiết đang đứng ở trong góc.

Tuy cô đã nói với Kim Phi rồi, nhưng Quan Hạ Nhi vẫn chưa từ bỏ ý định.

Thấy bộ dạng hiện tại của công chúa Lộ Khiết rất đáng thương, cô muốn hỏi Lộ Khiết có muốn cùng cô trở về không.

Nhưng cuối cùng cô lại bỏ ý định này.

Cô nhận ra Cửu công chúa đang cố ý xa lánh công chúa Lộ Khiết, tuy cô không rõ vì sao Cửu công chúa lại làm thế, nhưng Quan Hạ Nhi chắc chắn sẽ bênh Cửu công chúa.

“Thiên Tầm, muội trở về cùng ta đi.”

Không thể dẫn công chúa Lộ Khiết, nhưng Bắc Thiên Tầm chắc chắn phải mang về.

Bắc Thiên Tầm sắp sinh, chỉ có trở lại làng Tây Hà thì Quan Hạ Nhi mới yên tâm.

“Vâng!” Bắc Thiên Tầm cũng không phản đối, cô ấy gật đầu đi sau Quan Hạ Nhi.

“Tỷ tỷ chờ muội, muội cũng về.” Đường Tiểu Bắc cũng đi theo.

Anh hùng có thể ý chí tương đồng, cũng có thể xem nhau không vừa mắt.

Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc đều là người có tham vọng sự nghiệp, nhưng hai người lại không hợp nhau, cho nên họ tận lực tránh mặt nhau.

Bắc Thiên Tầm trở về là bởi vì cô ấy sắp sinh, làng Tây Hà có Ngụy Vô Nhai và bà đỡ tốt nhất, Đường Tiểu Bắc sốt ruột trở về thì khá đột ngột.

Tả Phi Phi vốn định cùng Kim Phi chứng kiến số hiệu Thái Bình xuất chinh, nhưng cô ấy nhận ra lúc này bầu không khí có gì đó sai sai, nên nói: “Tiên sinh, lâu quá rồi ta chưa về núi Thiết Quán, ta cũng muốn về trước.”

“Được,” Kim Phi gật đầu, nhìn Nhuận Nương, nói: “Nhuận Nương, mấy ngày nay nàng đã vất vả nhiều rồi, cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.”

Khi Nhuận Nương gả cho Kim Phi thì coi như cô ấy tái giá, cho nên cô ấy tự ti hơn cả Quan Hạ Nhi, sau khi gả cho Kim Phi thì luôn quanh quẩn trong phòng bếp, chưa bao giờ hỏi đến việc khác.

Tuy hiện tại cô ấy cũng nhận ra không khí có gì đó không ổn, nhưng cô ấy chưa nghĩ ra phải nói gì.

Nhưng cô ấy không cần suy nghĩ, nếu Kim Phi bảo cô ấy đi về trước, thì cứ đi về trước là được.

Nghe lời đương gia là được.

Nhóm người Quan Hạ Nhi sắp về, Kim Phi phải tiễn ra xe ngựa.

Sau khi tiễn Quan Hạ Nhi xong, Kim Phi và Cửu công chúa ngay lập tức đi vào doanh trại của nhân viên hộ tống, không quay về bến tàu nữa.

Kim Phi và Cửu công chúa rời đi, những người khác cũng đi hết, trên bến tàu chỉ còn lại đoàn người của công chúa Lộ Khiết đứng lặng trong gió, không ai quan tâm.

Giang Văn Văn đứng phía sau công chúa Lộ Khiết bất đắc dĩ thở dài.

Người khác có thể không để ý tới công chúa Lộ Khiết, nhưng cô ấy phải để ý mà.

Không còn cách nào khác, Giang Văn Văn đành mang theo đoàn người công chúa Lộ Khiết, đi đến thị trấn bên cạnh bến tàu để tìm nhà trọ.

Bến tàu Kim Xuyên tuy không phải là bến tàu lớn nhất Đại Khang, nhưng cùng với việc xuất hiện ngày càng nhiều của đủ loại nhà xưởng, bến tàu Kim Xuyên đã trở thành bến tàu nhộn nhịp nhất Đại Khang.

Nhiều người thì nền kinh tế đi lên.

Thị trấn nhỏ bên cạnh bến tàu là thị trấn mới được xây, nhưng phát triển cực kỳ mau, chỉ trong vòng chưa đến hai năm ngắn ngủi, địa bàn thị trấn đã lớn hơn, thậm chí còn càng phồn hoa hơn quận Kim Xuyên.

Đặc biệt là dịch vụ ăn uống ngủ nghỉ, cực kỳ phát đạt, đi vài bước là có thể nhìn đến một quán rượu hoặc nhà trọ.

Nhưng số người bán rong lui tới còn nhiều hơn số quán rượu và nhà trọ kia, Giang Văn Văn đi khắp thị trấn cũng không tìm được chỗ ở.

Advertisement
';
Advertisement