Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Thật ra lúc ban đầu hỏi thì có mấy nhà trọ còn phòng, nhưng chỉ còn một, hai phòng, thỉnh thoảng còn hai, ba phòng, có nhà nhiều nhất cũng chỉ còn lại bảy gian phòng.

Nhưng mà công chúa Lộ Khiết mang theo tỳ nữ, “đội thân vệ”, tùy tùng, còn có một đội nhân viên hộ tống của Giang Văn Văn, cho dù ở chen chúc với nhau thì cũng cần ít nhất mười gian phòng.

Nhà trọ trong trấn buôn bán rất tốt, không có chỗ nào còn nhiều phòng trống đến thế.

“Điện hạ, nếu thật sự không được, ta đi đặt phòng hai nhà trọ kia nhé?”

Giang Văn Văn bất đắc dĩ hỏi.

Tuy Thiết Chùy có nói cô ấy không được tách khỏi công chúa Lộ Khiết, nhưng đường đường là hòn ngọc quý của thảo nguyên, Giang Văn Văn không thể nhìn cô ta ăn ngủ đầu đường được phải không?

Cô ấy chỉ có thể tạm thời tìm hai gian phòng, để công chúa Lộ Khiết ở một phòng, cô ấy và mấy nữ nhân viên hộ tống ở một phòng.

Còn về phần tỳ nữ, tùy tùng, hộ vệ mà công chúa Lộ Khiết mang đến, Giang Văn Văn không thể nhúng tay, cô ấy cũng không quản lý.

Bọn họ ăn ngủ đầu đường thì kệ họ, cùng lắm thì cô ấy sẽ phái một đội nhân viên hộ tống trắng đêm trông chừng bọn họ.

Dù sao tới Kim Xuyên thì chính là đại bản doanh của họ, số lượng nhân viên hộ tống tuy không nhiều, nhưng cũng không thiếu thốn như ở Đông Hải, Giang Văn Văn tự tin có thể xin một đội người đến tạm thời thay cho bọn họ.

Cho dù công chúa Lộ Khiết đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Kim Phi hoàn toàn kệ mình, ngay cả nơi ở cũng không sắp xếp, thì trong lòng cô ta thấy hơi mất mát.

Nhưng tâm lý công chúa Lộ Khiết rất mạnh, cô ta âm thầm cắn môi, cố đè nén nỗi hụt hẫng này trong lòng, rồi gật đầu với Giang Văn Văn: “Ta là khách, Giang cô nương sắp xếp như thế nào thì bọn ta nghe theo như vậy!”

Nhưng làm cho Giang Văn Văn bất ngờ là, khi các cô quay lại hỏi nhà trọ lúc nãy có phòng trống, thì những phòng đó cũng đã bị người khác đặt mất rồi, không còn gian phòng nào.

“Vừa nãy các ngươi không phải nói còn có bảy gian phòng trống sao, bọn ta mới đi một lúc, sao trở về đã không còn rồi?”

Giang Văn Văn cảm thấy ông chủ nhà trọ đang trêu đùa mình, cô ấy bực bội: “Ông đây có phải là ở trọ không trả tiền đâu, cớ sao ngươi phải trêu đùa ông đây?”

“Bà cô ơi, ngài là người của tiêu cục Trấn Viễn, ta có muốn trêu ai cũng không dám trêu ngài!”

Ông chủ nhà trọ đau khổ nói: “Ngài không biết thôi, vì để nhường đường cho thuyền bọc thép của quốc sư đại nhân, bến tàu đằng kia bị phong tỏa bốn tiếng đồng hồ, thuyền từ ngoài đến đều bị đuổi đến bến tàu phương Bắc chờ đợi.

Vừa rồi sau khi quốc sư đại nhân rời thuyền, bến tàu ngay lập tức giải trừ phong tỏa, thế là có rất nhiều người bán rong cập bến, họ đặt hết phòng luôn rồi!”

Giang Văn Văn nghe thế thì không khỏi nhíu mày.

Vừa rồi khi thuyền Thái Bình cập bến, cô ấy nhìn thấy ở bến tàu phương Bắc có các loại tàu thuyền to nhỏ xếp chật ních mặt sông thật.

Chẳng qua lúc đó cô ấy không nghĩ nhiều, giờ mới biết, thì ra những con thuyền đó đậu sát ở đấy là vì bến tàu bị phong tỏa, không thể cập bến.

Những con thuyền này phần lớn là người bán rong từ bên ngoài vào, sau khi bọn họ rời thuyền thì sẽ tìm chỗ đặt chân.

“Vậy thì bây giờ phải làm sao?”

Lúc này, Giang Văn Văn cảm thấy khó xử.

“Giang cô nương, bọn ta mang theo vải dầu, chi bằng chúng ta tìm chỗ đất trống dựng lều đi?”

Công chúa Lộ Khiết nói: “Bây giờ trời không lạnh, dựng cái lều tạm để ở qua một đêm là được.”

“Không còn cách nào khác, đành vậy.”

Giang Văn Văn bất đắc dĩ gật đầu.

Bây giờ cô ấy không còn cách nào khác.

Không thể không nói, không phải tự nhiên mà trên thảo nguyên nhiều người thích công chúa Lộ Khiết như vậy.

Khi Giang Văn Văn nhận nhiệm vụ bảo vệ công chúa Lộ Khiết, thì trong lòng cảm thấy mâu thuẫn, hơn nữa cũng rất cảnh giác với cô ta.

Nhưng sau vài ngày tiếp xúc, Giang Văn Văn dần phát hiện công chúa Lộ Khiết thực ra cũng không tệ lắm.

Không nói đến vẻ ngoài xinh đẹp, cô ta nói chuyện cũng rất lọt tai, tính cách thì dịu dàng, chưa bao giờ tỏ vẻ ta đây công chúa cả.

Nếu là ban đầu bảo vệ công chúa Lộ Khiết mà không tìm thấy chỗ ở, thì Giang Văn Văn sẽ không quan tâm đâu, nhưng bây giờ cô ấy lại chủ động hỗ trợ công chúa Lộ Khiết tìm nơi trọ, không tìm được còn thấy ngại thay cho cô ta.

“Điện hạ, giờ xem ra, đành phải khiến người chịu tủi, phải ở lều rồi.”

“Này có gì đâu mà tủi, bọn ta ở thảo nguyên ngày nào chẳng ở lều.”

Công chúa Lộ Khiết cười nói: “Nếu nói phải chịu uất ức, thì phải nói đến các ngươi, nếu không phải do bọn ta, thì các ngươi đã có thể trở về đoàn tụ với gia đình rồi.”

Nghe công chúa Lộ Khiết nói vậy, Giang Văn Văn và các nữ nhân viên hộ tống tuy không nói gì, nhưng trong lòng ấm áp.

Thật ra nếu không bảo vệ công chúa Lộ Khiết, thì Giang Văn Văn và các cô gái hẳn vẫn ở lại Đông Hải trực thay phiên, chỉ sợ mấy tháng sau mới có thể thay ca trở về với gia đình.

Nhưng cho dù là như thế, công chúa Lộ Khiết có thể nghĩ vậy, nữ nhân viên hộ tống vẫn bị cảm động.

Giang Văn Văn cũng là bị công chúa Lộ Khiết ‘dụ dỗ’.

Đoàn người rời nhà trọ, đi theo ngã tư thị trấn, hướng về phía bắc.

Giang Văn Văn nhớ rõ ở đây có một vùng đất hoang, có thể dùng để dựng lều.

Nhưng mọi người còn chưa rời khỏi trấn nhỏ, thì có một nữ nhân viên hộ tống cưỡi ngựa đuổi theo.

Giang Văn Văn nghĩ rằng nữ nhân viên hộ tống có nhiệm vụ gì khác, nên ra lệnh cho đoàn người tránh đường.

Nhưng nữ nhân viên hộ tống lại ghìm cương ngựa khi đến bên bọn họ, đầu tiên cô ấy nhìn thoáng qua đám người công chúa Lộ Khiết, sau đó lại nhìn băng tay quân hàm của Giang Văn Văn, hỏi: “Đây có phải Giang Văn Văn, trung đội trưởng Giang không?”

“Đúng vậy,” Giang Văn Văn gật đầu, tò mò hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ta là Từ Vi, thuộc trung đoàn 3, doanh trại số 4, đại đội 2, trung đội 2, tiểu đội 2, khi ta gia nhập trung đoàn số 3 thì trung đội trưởng Giang đã đi theo Tướng quân Tả chinh chiến, cho nên không biết ta.”

Nữ nhân viên hộ tống nói xong, lấy thẻ chứng minh công tác của mình ra, đưa cho Giang Văn Văn.

“Thì ra là thế!” Giang Văn Văn giật mình, cô ấy gật đầu.

Xà phòng thơm không chỉ rửa được dầu mỡ, làm sạch vết bẩn, mà còn có tác dụng tiêu độc, sát trùng, có thể phòng ngừa một ít bệnh tật.

Cho nên, tuy rằng xà phòng thơm đã không thể mang đến doanh thu lớn cho Kim Phi, nhưng y vẫn bỏ kinh phí đầu tư, thậm chí còn nhiều hơn so với trước.

Những nữ công nhân trong xưởng xà phòng thơm trước kia gần như bị Tả Phi Phi mang đi hết, Cửu công chúa lại chiêu mộ một đám nữ công nhân từ vùng ngoài để bổ sung vào.

Trừ việc sản xuất xà phòng thơm ra, thì huấn luyện cũng là một việc làm hàng ngày của xưởng xà phòng.

Một vài nữ công nhân biểu hiện tốt trong lúc huấn luyện sẽ được chiêu mộ vào quân Nương Tử.

Trung đoàn 3, doanh trại số 4 được thành lập sau khi Giang Văn Văn rời núi Thiết Quán, cho nên cô ấy không biết Từ Vi.

Tuy đã biết thân phận của Từ Vi, nhưng Giang Văn Văn vẫn nhận lấy thẻ chứng minh công tác của cô ấy, nghiêm túc kiểm tra.

Sau khi xác nhận thẻ chứng minh công tác không có gì không ổn, Giang Văn Văn mới trả lại cho Từ Vi, sau đó hỏi: “Ngươi tìm ta có việc gì không?”

“Trước khi phu nhân Hạ Nhi rời đi, thì phu nhân có lo lắng công chúa Lộ Khiết của Đông Man không tìm được chỗ trọ, phái người thông báo cho ta, bảo ta tìm nơi ở cho các vị.”

Từ Vi giải thích: “Sau khi ta nhận được mệnh lệnh thì tìm mọi người luôn, nhưng lại không tìm được, cuối cùng ta hỏi ông chủ nhà trọ mới biết, mọi người đi về phía bắc, ta vội vàng đuổi theo, may mà kịp.”

Advertisement
';
Advertisement