Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trong thời đại phong việc kiến nghiêm hình ép cung đã trở thành một trào lưu, điều này dẫn đến nhiều bản án do bị tra tấn nên phải nhận bừa.

Sau khi Cửu công chúa lên ngôi, theo đề nghị của Kim Phi, hủy bỏ nghiêm hình ép cung.

Trong nội bộ nhân viên hộ tống, hình phạt chính dành cho binh lính là giam giữ, chỉ khi gặp phải tình tiết quá tồi tệ mới đến Quân Pháp Đường sử dụng gậy quân.

Nhưng Cục tình báo không giống như vậy.

Ở một mức độ nào đó, Cục tình báo do Cửu công chúa bí mật tự mình thành lập, đặc biệt xử lý các công việc về tình báo.

Tử sĩ này rất có thể là gián điệp được quyền quý nào đó phái tới, giao cho Cục tình báo là hợp lý.

Hiển nhiên trong lòng tử sĩ đã muốn chết, nếu tra hỏi bình thường thì căn bản sẽ không hỏi được gì cả, nhưng Cục tình báo không bị hạn chế việc sử dụng biện pháp tra hỏi, hầu như không có chuyện gì là bọn họ không thể moi ra được.

Mặc dù mũi tên lệnh vừa rồi không bắn đến không trung, nhưng âm thanh vẫn truyền đi rất xa.

Chỉ trong thời gian ngắn, đội tuần tra và các nhân viên hộ tống đã đứng đầy nửa con hẻm.

Đội trưởng nhân viên hộ tống lo lắng trong lúc hỗn loạn sẽ xảy ra chuyện gì đó, nên ra hiệu cho nhân viên hộ tống dẫn tên trộm đi.

Trước khi đi còn không quên vỗ vai đội tuần tra: “Huynh đệ, đi thôi, đi cùng nhau!”

“Được thôi!” Đội trưởng đội tuần tra đuổi sát theo sau.

Nếu tử sĩ lần này là con cá lớn, bọn họ có thể bắt sống đối phương, coi như đã lập được công lao lớn.

Nếu nhân viên hộ tống đã gọi mình, thì nói rõ bọn họ không định nuốt công lao này một mình.

Nhân viên hộ tống bình thường không thể liên lạc trực tiếp với Cục tình báo, vì vậy sau khi nhân viên hộ tống đưa về doanh trại, giao cho đội Chung Minh, đội Chung Minh sẽ liên lạc với Cục tình báo.

Một bên khác, tên trộm đã bị bắt, đội tuần tra trèo tường đi vào xác nhận trong nhà còn có những kẻ khác hay không, rồi mới để Thẩm Tú Tú mở cửa vào nhà.

“Các huynh đệ, thật xin lỗi, ta không ngờ đến sẽ kinh động tên trộm!”

Thẩm Tú Tú rối rít xin lỗi các thành viên của đội tuần tra.

Có hai người trong đội tuần tra bị thương, nếu là người bình thường, thì ít nhất sẽ bị phê bình.

Nhưng Thẩm Tú Tú vẫn là trẻ con, lại gặp chuyện như vậy, đội tuần tra cũng không nỡ trách mắng cô bé.

Anh ta xua tay nói: “Không sao, dù sao tên trộm cũng đã bị bắt, sau này nhớ cẩn thận, vào nhà nhìn xem có bị trộm mất thứ gì không.”

Nghe thấy đội phó nói như vậy, Thẩm Tú Tú đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người chạy thẳng vào gian nhà chính.

Nhìn thấy tất cả bài vị trên bàn cúng vẫn còn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây là thứ cô bé coi trọng nhất.

Sau khi xác nhận bài vị vẫn còn, Thẩm Tú Tú mới kiểm tra các vật khác trong nhà.

Mặc dù nhà họ Thẩm có tàu đánh cá, trước khi vận chuyển rong biển, họ không dám ra biển đánh cá, gia đình cũng có một cuộc sống khốn khó, trong nhà gần như chẳng có gì đáng tiền.

Sau này kiếm được chút tiền bằng cách vận chuyển rong biển ra sân phơi, nhưng phần lớn thời gian cả gia đình đều ở trên tàu, hầu như không có ai ở nhà, nên cũng không có thời gian sắm sửa đồ đạc, mà thay vào đó dùng tiền để mua đồ mang lên tàu, số còn dư sẽ gửi vào tiền trang Kim Xuyên.

Theo quy định, nếu người gửi tiết kiệm qua đời, thì tiền cất trong tiền trang sẽ thuộc về người thừa kế, cầm thẻ ngà chứng minh thân phận, giấy chứng tử chính thức và giấy chứng minh mối quan hệ, thì có thể rút tiền từ tài khoản mà không cần mật mã.

Nói cách khác, Thẩm Tú Tú có thể đi lấy khoản tiền này.

Nhưng việc cô bé có biết gia đình mình có tiền tiết kiệm hay không thì rất khó nói, hơn nữa nếu cả gia đình đều qua đời, vậy số tiền đó sẽ luôn được cất trong tiền trang Kim Xuyên.

Thật ra thì từ khi tiền trang Kim Xuyên được thành lập cho đến nay, đã có không ít tài khoản vô chủ.

Những người này phần lớn đều là người bán hàng rong ở Giang Nam.

Để tránh nguy hiểm, bọn họ đã gửi một ít tiền ở thương hội Kim Xuyên, sau đó chết trong hỗn loạn ở Giang Nam.

Nếu gia đình không được thông báo về khoản tiền gửi tiết kiệm, người nhà không biết, hoặc người nhà cũng chết trong trận loạn lạc, thì số tiền đó sẽ trở thành vô chủ.

Mặc dù tài khoản sẽ luôn được duy trì, nhưng tiền sẽ luôn được cất giữ trong quỹ của tiền trang tư nhân.

Nhà họ Thẩm cũng gặp trường hợp này.

Tuổi của Thẩm Tú Tú còn quá nhỏ, cha Thẩm không hề nói cho cô bé biết về số tiền đã gửi tiết kiệm, cô bé cũng không biết trong nhà còn có tiền gửi tiết kiệm, nên cô bé cho rằng tất cả tiền trong nhà đều dùng để mua đồ để lên trên tàu, nhưng nó đã bị cướp biển đốt cháy.

Trong nhà chỉ có mấy phòng, rất nhanh Thẩm Tú Tú đã tìm hết một lượt.

Đội phó đội tuần tra thấy cô bé quay trở lại trong sân, vội vàng hỏi: “Thế nào, mất gì ư?”

“Không có, mà ngược lại còn có thêm một cái rương.”

Thẩm Tú Tú chỉ vào căn phòng phía Tây.

“Thêm một cái rương?”

Đội phó đi theo Thẩm Tú Tú đến căn phòng phía Tây, phát hiện đầu giường có một chiếc rương gỗ.

Sau khi mở chiếc rương gỗ ra, đội phó không khỏi hít thật sâu.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy cả một đống bạc và mấy thỏi vàng.

Đây cũng không phải nguyên nhân chính khiến anh ta giật mình, mà thứ khiến cho anh ta giật mình chính là, ở cạnh đống vàng bạc, có một cái nỏ và mấy quả lựu đạn!

Cho dù trong nội bộ nhân viên hộ tống, nỏ và lựu đạn đều là vật phẩm được kiểm soát chặt chẽ, trừ khi phải làm nhiệm vụ, nhân viên hộ tống không thể mang theo.

Đặc biệt là lựu đạn, mỗi một quả sẽ đều được đánh số, quản lý vô cùng nghiêm ngặt.

Đến cả đội tuần tra của hải quân cũng chỉ được trang bị một chiếc mũi tên lệnh cầm tay, chứ không được trang bị lựu đạn.

Nhưng trong phòng này lại có mấy quả!

Nghĩ đến thân thủ kẻ trộm, đội phó không khỏi căng thẳng.

“Tú Tú cô nương, chuyện bây giờ vô cùng nghiêm trọng, chúng ta cần phong tỏa nhà của ngươi, hơn nữa phải cẩn thận kiểm tra, hi vọng ngươi không để ý.”

“Không sao, không sao!” Thẩm Tú Tú vội vàng xua tay: “Có thể cho ta đốt một ít giấy dập đầu với cha ta được không?”

“Cái này tất nhiên là có thể!” Đội phó gật đầu.

Thẩm Tú Tú nhận lấy giỏ thức ăn từ trong tay Thủy Oa, mang đĩa cá mà ông Quy đã làm để lên trên bàn thờ, sau đó vụng về đốt cây nến, rồi quỳ xuống dập đầu với bài vị trên bàn thờ, rồi bắt đầu đốt tiền vàng.

Trong toàn bộ quá trình Thẩm Tú Tú cũng không nói gì.

Mặc dù lúc này trong nhà có rất nhiều người, nhưng chẳng có ai là người thân của cô bé cả.

Từ nay về sau, trong thế giới rộng lớn này, chỉ còn lại một mình cô bé, không nơi nương tựa.

Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt của Thẩm Tú Tú lăn dài trên má.

Thủy Oa thấy vậy, cũng đi đến bên cạnh cô bé, rồi quỳ xuống, dập đầu ba cái với bài vị trên bàn thờ!

“A thúc, a ca, tuy ta chưa từng gặp mọi người, nhưng Tú Tú đã gọi ta là ca ca, thì hai người chính là thúc thúc và ca ca của ta!”

Thủy Oa cao giọng hô: “Các huynh đệ thủy quân chúng ta đã dẫn Tú Tú đến nơi ở của bọn cướp biển, giết hết những tên cướp biển đã hại mọi người, còn những kẻ không làm hại mọi người cũng bị bắt lại hết, mọi người có thể nhắm mắt yên nghỉ rồi!

Tú Tú đã gọi ta là ca ca, sau này ta sẽ là ca ca của muội ấy, mọi người yên tâm, chỉ cần ta có một miếng ăn, sẽ không để muội ấy chết đói!”

Nói xong cậu bé còn học dáng vẻ của thủy thủ, vỗ ngực đảm bảo, sau đó dập đầu ba cái với bài vị trên bàn thờ.

Thẩm Tú Tú vẫn chưa khóc ra tiếng, nghe thấy Thủy Oa nói vậy, đã bật khóc thật to.

Vốn dĩ không biết phải làm sao, không có ai để nương tựa, dường như bỗng nhiên tìm được chỗ dựa.

Các thành viên của đội tuần tra yên lặng đứng ở cửa nhìn hai đứa nhỏ, không ai dám tiến lên quấy rầy.

Advertisement
';
Advertisement