Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Trong doanh trại của nhân viên hộ tống, Đại Cường bận làm việc đến nửa đêm, những điều cần hỏi đã hỏi xong rồi, vừa mới chuẩn bị ngủ một giấc lại bị tiếng động của đội tuần tra làm cho tỉnh giấc.

Sau đó, nhân viên hộ tống và đội trưởng tuần tra áp giải tử sĩ, đội tuần tra khiêng chiếc rương được tìm thấy trong nhà họ Thẩm về.

Biết trong rương có cung nỏ và lựu đạn, Đại Cường cũng sợ hết hồn, đích thân dẫn nhân viên hộ tống giao tử sĩ cho đội Chung Minh, sau đó chuyển giao cho Cục tình báo.

Thẩm vấn tử sĩ cũng không hề dễ, Đại Cường cho rằng nhanh lắm là mai mới có kết quả, không ngờ rằng, chưa tới nửa giờ, người của đội Chung Minh đã tới tìm Đại Cường.

“Hách tổ trưởng, sao rồi, bao giờ thì Cục tình báo có thể hỏi ra được?” Đại Cường hỏi.

“Hỏi ra rồi.” Tổ trưởng đội Chung Minh trả lời.

“Nhanh vậy sao?” Đại Cường sửng sốt.

Đó là tử sĩ, chết còn không sợ, anh ta không hiểu được Cục tình báo làm sao mà hỏi ra được, cũng rất tò mò.

Dù Đại Cường là người chính trực, cũng không ngốc, biết chuyện này không thể tùy tiện hỏi nên đã nén lại sự tò mò của mình, không dò hỏi quá trình mà chỉ hỏi về kết quả tra hỏi.

“Kẻ địch nói thế nào? Nhà nào phái hắn tới đây?”

“Tên này trước đây là người trong phủ Tấn vương, bây giờ lại bị Tấn vương phái tới tiểu đội ám sát!” Tổ trưởng trả lời.

“Tấn vương đáng chết, tiểu đội ám sát đáng chết, lại là bọn họ!” Đại Cường vừa nghe đã siết chặt nắm đấm.

Từ khi tiêu cục Trấn Viễn thành công và bắt đầu sử dụng trang bị do Kim Phi chế tạo, trên chiến trường bọn họ dường như không có đối thủ chính diện, họ còn đánh cho Đảng Hạng và Đông Man đến nỗi không dám ngóc đầu dậy chứ đừng nói tới những binh lính ẻo lả do các công tử vương tôn kia lãnh đạo.

Các quyền quý phát hiện mình không phải là đối thủ của Kim Phi trong trận đấu chính diện bèn cấu kết với nhau, phái một số tử sĩ, mưu sĩ mà mỗi người tự đào tạo ra ngoài, thành lập một tiểu đội ám sát chủ yếu là để ám sát.

Mục tiêu chủ yếu của tiểu đội ám sát là Kim Phi, Cửu công chúa, Trương Lương và những người lãnh đạo chính quyền Xuyên Thục, sau đó là tiêu cục Trấn Viễn và các cán bộ cấp trung của chính quyền Xuyên Thục, sau đó nữa là ám sát những nhân viên hộ tống bình thường.

Bây giờ, đám người Kim Phi và Cửu công chúa đều có một nhóm cảnh vệ bảo vệ, tiểu đội ám sát hoàn toàn không có cơ hội.

Trương Lương thì lại càng ác hơn, anh ta còn cố tình lộ ra sơ hở những hai lần đề thu hút tiểu đội ám sát tới hành thích, kết quả đương nhiên đội ám sát không thành công, ngược lại còn mất đi vài cao thủ.

Ám sát tiêu cục Trấn Viễn, cán bộ cấp trung của chính quyền Xuyên Thục và ám sát nhân viên hộ tống bình thường đúng là dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng hiệu quả lại trái ngược hoàn toàn so với mong đợi của bọn họ.

Mục đích của tiểu đội ám sát khi ám sát những người này chủ yếu là khiến tiêu cục Trấn Viễn và chính quyền Xuyên Thục lâm vào khủng hoảng, tốt nhất là phải tổn thất trên diện rộng, từ đó ảnh hưởng tới các hoạt động bình thường của tiêu cục Trấn Viễn và chính quyền Xuyên Thục.

Kết quả sau khi bọn họ ám sát thành công, dưới sự chỉ dẫn của tòa soạn nhật báo Kim Xuyên, tiêu cục Trấn Viễn và nội bộ Xuyên Thục không những không bị khủng hoảng mà còn có một sự đoàn kết chưa từng có, tất cả mọi người đều có chung một mối thù và thề phải nghiêm trị hung thủ.

Hay nói cách khác là hành động của tiểu đội ám sát đã hoàn toàn thất bại.

Vì vậy, bọn họ lại chuyển hướng về phía nhân viên hộ tống bình thường và dân chúng, hơn nửa thủ đoạn lại trở nên càng tinh vi hơn.

Bọn họ không tập trung vào các vụ ám sát nữa mà lên kế hoạch cho những cuộc nổi loạn.

Làn sóng tị nạn trước đó tưởng chừng như bị nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu xúi giục bày kế, nhưng sau khi được Cục tình báo đào sâu vào thì lại phát hiện sau lưng cũng có bóng dáng của tiểu đội ám sát.

Nhưng bọn họ lại làm điều đó một cách bí mật hơn.

Cục tình báo vẫn luôn coi tiểu đội ám sát là đối thủ lớn nhất, nhưng đội ám sát ẩn nấp quá kĩ nên bọn họ vẫn chưa bắt được.

Không ngờ lần này lại bị đội tuần tra ngẫu nhiên bắt được một người.

“Lần này tiểu đội ám sát lại định làm gì?” Đại Cường nhức đầu hỏi.

Trước khi đi, Kim Phi từng đặc biệt tới tìm anh ta nói chuyện, nói rằng trấn Ngư Khê hiện là nơi có một số nhà xưởng, nhà xưởng rong biển và xưởng cá muối cũng liên quan tới khẩu phần ăn của vô số người, vì vậy y yêu cầu anh ta đảm bảo sự an toàn của trấn Ngư Khê.

Kết quả Kim Phi vừa mới đi, bên này đã phát hiện ra người của tiểu đội ám sát.

Nếu tiểu đội ám sát gây chuyện ở trấn Ngư Khê, hơn nữa còn gây ra tổn thất, dù hắn có chết để tạ tội thì cũng đã muộn rồi.

“Dựa theo lời khai của tử sĩ này, hắn mai phục ở trấn ngư khê là để hành thích Kim tiên sinh.” Tiểu tổ trưởng nói.

“Cái gì, để hành thích tiên sinh ư?” Đại Cường lập tức nhảy cẫng lên.

Lúc tiểu đội ám sát mới được thành lập, bọn họ đã từng thử ám sát những người cấp cao như Kim Phi, sau đó phát hiện không thành công được lần nào nên cũng không ra tay nữa.

Không ngờ bây giờ lại tiếp tục.

Tấm lưng của Đại Cường bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Gần đây, hoạt động của Kim Phi ở Đông Hải quả thực rất nhiều, hơn nữa còn thường xuyên đi nhiều nơi, ví dụ như bến tàu, xưởng.

Công tác bảo vệ ở những chỗ này thật sự rất khó làm, cũng không thể đuổi công nhân đi và ngừng làm việc khi Kim Phi tới.

Điều này rất không thực tế.

Nếu lúc ấy, thành viên của tiểu đội ám sát ẩn nấp trong đó đột nhiên ra tay, dù có sử dụng cung nỏ hay lựu đạn cũng vô cùng nguy hiểm.

“Vậy tại sao hắn lại không ra tay?” Đại Cường hoảng sợ hỏi.

“Hắn nói rằng trước đây, hộ vệ đều mang theo súng, rất khó tiếp cận để hành thích, sau này lấy được cung nỏ và lựu đạn, còn chưa tìm được cơ hội, tiên sinh đã trở về rồi.” Tổ trưởng trả lời.

“May quá!” Đại Cường thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, cung nỏ và lựu đạn của hắn từ đâu mà có?”

“Hắn nói rằng hắn tới xin cấp trên, cấp trên lấy chúng từ đâu hắn cũng không biết.”

Tổ trưởng trả lời: “Sau khi tháo cung nỏ và lựu đạn, chúng ta đã tìm được nguồn gốc số thứ tự trong đó là của một nhóm huynh đệ bị tập kích năm ngoái làm mất.

Lúc ấy, chúng ta tưởng rằng đội huynh đệ này bị thổ phỉ tập kích, bây giờ nghĩ lại là có thể do tiểu đội ám sát làm, sau đó ngụy trang thành thổ phỉ tập kích.

Bên ngoài mỗi cung nỏ và lựu đạn đều có số thứ tự, lúc nhận sẽ ghi lại tin tức của người nhận.

Dù tiểu đội ám sát đã mài mòn số thứ tự ở mặt ngoài nhưng không biết linh kiện bên trong vẫn còn một cái.

Đội Chung Minh đã dựa vào điểm này để tìm ra nguồn gốc cung nỏ và lựu đạn.

“Vậy có hỏi được tin tức của người đứng đầu bọn họ không?” Đại Cường hỏi.

“Ta đến tìm ngươi chính là vì chuyện này.” Tổ trưởng nói: “Dựa theo lời khai của tử sĩ này, hắn và cấp trên liên hệ đơn tuyến, lần nào cũng là cấp trên chủ động liên lạc với hắn, nhưng có một lần hắn ra ngoài mua đồ lại vô tình thấy được nơi ở của cấp trên.

Dựa theo lời khai của tử sĩ, cấp trên cũng là tử sĩ, bên phía chúng ta cũng sợ không bắt được hắn, nên mới tới tìm ngươi hỗ trợ!”

“Không thành vấn đề, bây giờ ta sẽ thông báo cho đội súng kíp!” Đại Cường lạnh giọng hỏi: “Lúc nào thì ra tay?”

“Càng nhanh càng tốt, dù sao thì vừa rồi chúng ta cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy, lỡ như đối phương chạy trốn thì đầu mối hoàn toàn đứt gãy.” Tổ trưởng nói.

Đa số tiểu đội ám sát đều liên hệ đơn tuyến, cấp trên biết thông tin của cấp dưới, có thể chủ động liên hệ với cấp dưới, nhưng cấp dưới lại không biết gì về cấp trên, chỉ có thể chờ liên lạc một cách bị động.

Lần này cũng là thủ đoạn của Cục tình báo, tử sĩ quả thật không chịu nổi nữa, mới khai rằng đã vô tình thấy được cấp trên.

Nếu để đối phương chạy trốn, manh mối này coi như hoàn toàn đứt gãy.

Advertisement
';
Advertisement