Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Xem như là một loại gia vị đi” Kim Phi nói: “Nhưng nguồn gốc của ớt cũng giống như khoai tây.”

Đường Tiểu Bắc biết kế hoạch chế tạo thuyền bọc thép để tìm ra lục địa mới, cô ấy nghe vậy bèn nói: “Vậy có phải chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể ăn được không?”

Vẻ mặt Nhuận Nương cũng đầy mong đợi.

“Chỉ mong là như vậy.” Trên hành trình đi biển có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm và điều ngoài ý muốn, Kim Phi cũng không dám bảo đảm thành công trong lần đầu tiên.

Sau khi xác nhận đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Kim Phi hét về phía cửa: “Thiết Chùy, đi gọi Trịnh Tướng Quân và Hồng công tử đến ăn cơm đi!”

“Vâng!” Thiết Chùy trả lời rồi phái nhân viên hộ tống đi gọi người.

Nhuận Nương cũng sắp xếp phụ bếp đưa món ăn lên mâm, bắt đầu đưa thức ăn đến phòng ăn.

Dù Kim Phi không kiêu ngạo nhưng cũng không cần y phải bưng đồ ăn lên, nên đã đi rửa tay sau đó đến phòng ăn.

Y vừa mới ngồi xuống, Trịnh Trì Viễn cũng đến cùng nhân viên hộ tống.

“Trịnh tướng quân, ngài cũng thật nhanh đó!” Kim Phi cười trêu.

Doanh trại của thủy quân cách đây không gần, Trịnh Trì Viễn đến nhanh như vậy, chứng tỏ anh ta đã đến sớm rồi.

Có lẽ khi đến phòng ăn, Kim Phi đã chủ động nói đùa nên Trịnh Trì Viễn không căng thẳng như thường ngày, anh ta cười nói: “Ăn cơm đương nhiên phải chạy nhanh rồi chứ.”

“Ngồi đi, chúng ta đợi Hồng công tử!”

Kim Phi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn ngồi xuống, nữ nhân viên hộ tống đứng gần đó rót hai tách trà.

Trịnh Trì Viễn vội đứng dậy nhận trà. Hai người trò chuyện một lát thì Hồng Đào Bình cũng đến.

So với Trịnh Trì Viễn thì Hồng Đào Bình lại tự nhiên hơn nhiều, vừa mới vào cửa đã thản nhiên chào hỏi rồi ngồi xuống, vừa uống trà thảo mộc vừa không ngừng liếc nhìn trên bàn ăn.

Trước kia Đại Khang không có món ăn xào, chủ yếu là món hấp, chiên và nướng, sau khi Kim Phi đến, đã chế tạo ra chiếc nồi sắt để xào thức ăn, việc xào thức ăn gần như đã trở nên phổ biến khắp làng Tây Hà.

Sau khi nhân viên hộ tống và thợ đến xưởng đóng thuyền, lại đưa nồi sắt và thức ăn xào đến xưởng đóng thuyền.

Đồng thời còn đưa hạt hoa tiêu và các gia vị khác đến Xuyên Thục.

Xào và luộc là hai phương pháp nấu ăn hoàn toàn khác nhau, Hồng Đào Bình vừa ăn đã rất thích.

Vừa rồi anh ta đang làm việc trong xưởng đóng thuyền, nghe nhân viên hộ tống nói Kim Phi lại làm món mới, mời anh †a đến nếm thử, Hồng Đào Bình không nói nhiều đã gác lại việc rồi đến đây.

Nhưng anh ta không biết món nào trên bàn.

Từ trước đến nay chuyện Hồng Đào Bình không biết sẽ hỏi ngay, khi đóng thuyền cũng vậy, trong cuộc sống cũng vậy.

Thấy thức ăn trên bàn đểu là món anh ta không biết, anh ta bèn hỏi: “Tiên sinh, món gì đây vậy, sao ta chưa từng thấy, ngon không?”

Kim Phi vẫn chưa trả lời, Trịnh Trì Viễn đã cười nói: “Hồng công tử, chắc chắn ngươi đã từng thấy món này chỉ là không nhận ra mà thôi.”

“Ta đã từng thấy ư?” Hồng công tử càng tò mò hơn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào món salad rong biển, tiếc là vẫn không nhận ra, anh ta gãi đầu nói: “Tiên sinh, Trịnh tướng quân, mọi người đừng vòng vo nữa, nhanh nói cho ta biết rốt cuộc đây là gì đi?”

“Ha ha ha, đây là cỏ quấn chân!” Trịnh Trì Viễn cười nói.

“Cái gì?” Hồng Đào Bình nghỉ ngờ bản thân nghe nhầm, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin: “Thứ này ăn được sao?”

Từ nhỏ đã lớn lên bên bờ biển và làm nghề đóng thuyền, Hồng Đào Bình không xa lạ gì cỏ quấn chân, nhưng trong mắt anh ta, cỏ quấn chân là loại cỏ dại trên biển, vừa rồi anh ta hoàn toàn không dám nghĩ đến vấn đề này.

“Ăn được hay không, nếm thử đi là biết” Kim Phi cười rồi cầm đũa lên: “Mọi người đều đến đủ rồi, ăn cơm chứ?”

Nếu như ở nhà, khách quen đến, chẳng hạn như mấy người lão trưởng làng ông Tam, Đường Tiểu Bắc và Nhuận Nương sẽ ăn cơm trên bàn, nhưng đây là Đông Hải, họ không quen với Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn lắm, vì vậy không đến phòng ăn, mà gọi Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi, mấy cô gái cùng dọn bàn ăn ở phòng bên cạnh.
Advertisement
';
Advertisement