Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi là chủ, cũng là người có địa vị cao nhất ở đây, nên dẫn đầu cầm đũa, gắp một miếng rong biển vào miệng.

Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có tia lo lắng và mong đợi.

Quan niệm rong biển là cỏ dại dưới biển đã in sâu vào trong tâm trí họ, cho nên bọn họ có lo lắng, nhưng vì đồ ăn mà Kim Phi làm trước đây đều rất ngon, nên bọn họ cũng hơi mong đợi.

Huống hồ Kim Phi đã ăn rồi, dù thật sự là cỏ quấn chân, bọn họ cũng phải ăn cùng.

Nghĩ đến đây, hai người cầm đũa lên, mỗi người kẹp một miếng rong biển.

Tương tự như phản ứng của Đường Tiểu Bắc, sau khi nhai mấy miếng, hai mắt đồng thời sáng lên.

“Tiên sinh, cái này làm bằng cỏ quấn chân thật sao?” Trong mắt Hồng Đào Bình ngập tràn vẻ khó tin.

Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được, làm thế nào mà cây cỏ quấn chân vốn thường bị ngư dân và thủy quân ghét bỏ, sau khi vào tay Kim Phi, có thể trở thành món ngon như vậy chứ?


“Đúng là làm bằng cây cỏ quấn chân.” Kim Phi cần đũa lên, gắp cho mỗi người một gắp thức ăn rồi để vào cái đĩa trước mặt họ: “Thử lại lần nữa xem”

“Cảm ơn tiên sinh!” Trịnh Trì Viễn hơi nâng mông, hai tay nâng đĩa để nhận thức ăn.

Hồng Đào Bình thì thản nhiên hơn, chỉ ra dấu tay cho Kim Phi, gắp rong biển trên đĩa lên ăn ngấu nghiến.

Trịnh Trì Viễn thấy Hồng Đào Bình như vậy, dần dần cũng tùy ý hơn.

Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui mừng.

“Không ngờ cây cỏ quấn chân lại ăn ngon như vậyỊ”

Hồng Đào Bình sờ bụng cảm thán.

Trịnh Trì Viễn cũng vội vàng nịnh bợ: “Nhật báo Kim Xuyên nói tiên sinh có năng lực biến thứ mục nát thành thứ thần kỳ, quả thật không sail”

“Mọi người đã ăn xong, vậy nói chuyện chính đi.”

Kim Phi quay đầu nhìn Hồng Đào Bình: “Hồng công tử, ngươi thấy rong biển ăn như thế nào?

“Ăn ngon, ăn rất ngon!” Hồng Đào Bình nghi ngờ nhìn Kim Phi: “Tiên sinh thật lợi hại, không chỉ biết đóng thuyền, còn biết làm đồ ăn nữa!”

Anh ta vừa mới khen Kim Phi rồi mà, sao Kim Phi còn hỏi lần nữa?

Chẳng lẽ muốn nghe mình nịnh bợ?

Trong ấn tượng của Hồng Đào Bình, Kim Phi không phải người như vậy.

Nhưng anh ta vẫn nhắm mắt nịnh bợ một câu.

Đáng tiếc anh ta không phải người nịnh bợ giỏi, nịnh nọt quá cứng rắn, Kim Phi vừa nghe đã nhận ra ngay.

Nếu là bình thường, Kim Phi sẽ giễu cợt Hồng Đào Bình, nhưng hiện tại y không có tâm trạng làm như vậy, ngược lại đi thẳng vào vấn đề: “Hồng công tử, chắc ngươi cũng biết trên đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, vậy ngươi cảm thấy, chúng ta thành lập một đội đánh bắt, xuống biển mò rong biển thì thế nào?”

“Thành lập một đội đánh bắt đi vớt cây cỏ quấn chân ư?” Hồng Đào Bình sững sờ, sau đó kích động đến mức hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Bởi vì cướp biển ngang ngược, nên gần đây ngư dân cũng không dám ra ngoài.

Cuộc sống của ngư dân dựa vào việc đánh cá, nếu không ra biển thì sẽ không có thu nhập, thậm chí ăn cơm thôi cũng trở thành vấn đề.

Gần đây, ngư dân đến xưởng đóng thuyền tìm việc ngày càng nhiều, nhiều người chỉ muốn có một bữa ăn ngon.
Advertisement
';
Advertisement