Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Kim Phi nói: “Hiện tại, đảo Mạo Lãng, Giang Nam và cả Xuyên Thục đều rất cần sử dụng thuyền lầu.”

“Rõ!” Mãn Thương gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp người kiểm tra thuyền lần cuối, nếu xác định không có vấn đề gì xảy ra, hôm nay sẽ cho nó xuống nước”

“Được” Kim Phi nói: “Ta đến xưởng đóng thuyền bên cạnh xem bên đó thế nào rồi, nào kiểm tra xong đến gọi ta.”

Đây là xưởng đóng thuyền mới xây trên vị trí của xưởng đóng tàu cũ của nhà họ Hồng, nơi đây cũng có một chiếc thuyền lầu đang được lắp ráp, chỉ là sân ở bên kia không được lớn bằng xưởng đóng thuyền mới, các dụng cụ của xưởng đóng thuyền này vẫn chưa được hoàn thiện nên tốc độ lắp ráp không được nhanh như bên này, đến giờ vẫn chưa xong.

“Ta đi với tiên sinh được không?” Mãn Thương hỏi.

“Không cần, mình ta đi là được, ngươi ở lại đây quan sát đi, đây là chiếc thuyền lầu hơi nước được sản xuất hàng loạt đầu tiên, chớ để xảy ra vấn đề gì”

Kim Phi xua tay, sau đó dẫn theo người rời đi bằng cửa phụ, đi đến xưởng tàu cũ.

Hồng Đào Bình nhìn dáng vẻ thản nhiên của Kim Phi, chợt thấy hơi tự ti mặc cảm.

Kim Phi cư xử quá thờ ơ như thể nó chỉ mà một chuyện nhỏ không đáng nhắc đến vậy, thế mà mình lại kích động đến mức muốn nhảy cẵng lên.

“Xem ra vẫn còn học hỏi tiên sinh rất nhiều điều!”

Hồng Đào Bình thầm cảm thán, tâm trạng đang kích động cũng dần dần bình tĩnh lại, bước lên thuyền lầu kiểm tra lần cuối chung với Mãn Thương.

Tốc độ bọn họ rất nhanh, Kim Phi ở bên xưởng đóng thuyền cũ đợi đến đầu giờ chiều, Mãn Thương đã thông báo, kiểm tra lần cuối xong, có thể đưa thuyền lầu xuống nước.

“Cứ xuống nước đi, ta không qua đó đâu, ngồi bên đây nhìn là được.”

Mặc dù thuyền lầu không lớn bằng Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 nhưng cũng chẳng nhỏ hơn mấy, xưởng đóng thuyền mới chỉ có thể thấy được phần đuôi thuyền, nhưng khi ở xưởng đóng tàu cũ, y có thể nhìn được toàn bộ quá trình xuống nước.

Mãn Thương cũng biết thế, khi thấy Kim Phi không muốn đến nên quay gót về.

Kim Phi dẫn theo Thiết Chùy và các thân vệ khác đi đến cổng đông của xưởng đóng thuyền cũ, tìm một cái đài cao rồi lặng lẽ đợi thuyền lầu được đưa xuống nước.

Kết quả là chưa thấy thuyền lầu xuống nước đã nhìn thấy Đường Tiểu Bắc đi đến.

“Tướng công, sao chàng lại tới đây, làm ta đi tìm nãy giờ.”

Đường Tiểu Bắc khế trách rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Kim Phi.

“Không phải muội đang bận bịu chuyện chất hàng sao, Tìm ta làm gì chứ?” Kim Phi hỏi.

“Hàng hóa chất lên hết rồi, ta chỉ muốn hỏi chàng một chút, nay hay may mới lên đường?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 cũng đã chất xong rồi sao?” Kim Phi hơi bất ngờ: “Nhanh đến vậy sao?”

Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 có thể chưa rất nhiều hàng, lần vận chuyển lương thực ở Giang Nam, chỉ riêng Trấn Viễn số 2 cũng đã phải mất đến một ngày mới có thể chất đầy.

Kim Phi cứ cho rằng nhanh nhất cũng phải đến khuya mới có thể chất hết hàng vào.

“Sân phơi có nhiều công nhân, rong biển cũng nhẹ, các bó rất dễ xếp chồng lên nhau, cộng với đường ray do tướng công cho người làm nữa, tất nhiên sẽ nhanh hơn rồi.”

Đường Tiểu Bắc ôm lấy cánh tay của Kim Phi, thuận thế vỗ về nịnh bợ: “Tướng công, sao chàng thông minh quá vậy?”

Trước khi khi xếp lương thực lên Trấn Viễn số 2, đều sẽ dùng cần cẩu nâng lương thực lên boong Trấn Viễn số 2 trước, sau đó công nhân sẽ vác từng bao từng bao xuống. khoang thuyền.

Sau đó Kim Phi thấy việc chất hàng lên thuyền này có hiệu suất quá thấp, công nhân cũng rất mệt. Do đó y cho người đặt hai đường ray lên boong và khoang thuyền, sau đó cho Mãn Thương làm một vài xe đẩy nhỏ dựa vào các khe hở của đường ray.

Trước kia các công nhân chỉ có thể gánh một bao lương thực, giờ đây chỉ cần đẩy xe đẩy chở một lần tận mười bao, tốc độ chất hàng cũng tăng lên gấp mấy lần.

Vì lý do này, đường ray đã trở thành thiết bị tiêu chuẩn trên thuyền.

“Chất xong là được rồi." Kim Phi phớt lờ lời nịnh bợ của Đường Tiểu Bắc, hỏi tiếp: “Rong biển trong kho đã chất lên hết chưa?”

“Gần xong rồi” Đường Tiểu Bắc nói: “Boong của Trấn Viễn số 3 vẫn chưa được chất đầy”

Mặc dù có hơn một trăm tàu đánh cá đủ kích cỡ vận chuyển rong biển, nhưng hầu hết đều là tàu đánh cá nhỏ dài tầm vài mét, số lượng rong biển có thể chở được cũng có hạn.

Hơn nữa, sau khi phơi năng xong, cân nặng và thể tích của rong biển sẽ nhỏ lại, Trấn Viễn số 2 và Trấn Viễn số 3 chỉ cần một chuyến là đã chở xong.

“Chất xong là được” Kim Phi gật đầu: “Nếu chất xong rồi thì lên đường đi, đi sớm về sớm có thể khiến mọi người an tâm hơn” “Được” Đường Tiểu Bắc cho trợ thủ về truyền tin còn mình thì ở lại. Cô ấy tựa vào bả vai Kim Phi, hỏi: “Tướng công, chàng ngồi đây làm gì thế?”
Advertisement
';
Advertisement