Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Xưởng đóng thuyền mới vừa lắp ráp xong một con thuyền, chỉ chờ đưa xuống nước, ta đang đợi ở đây xem nó sẽ như thế nào."

Kim Phi cầm tay Đường Tiểu Bắc, thản nhiên trả lời. “Nhanh như vậy đã có thể xuống nước rồi sao?” Đường Tiểu Bắc sững sờ nói.

Gần đây cô ấy bận đến mức trời đất mù mịt, không có thời gian chú ý đến xưởng đóng thuyền, nhưng cô ấy vẫn biết các bộ phận đóng thuyền được chuyển đến đây khi nào.

Mới có mấy ngày, mà đã lắp ráp xong rồi à?

“Các bộ phận của thuyền lầu đều đã được chế tạo trước ở Xuyên Thục, khi chuyển đến đây chỉ cần ghép chúng lại với nhau là được, thêm cả Mãn Thương phái đến rất nhiều thợ thuyền đến hỗ trợ, nên tốc độ sẽ rất nhanh”

Kim Phi đang nói, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang lớn phát ra từ phía xưởng đóng thuyền mới.

Đó là tiếng con thuyền rơi xuống nước.

Kim Phi đi về phía lan can của đài cao để quan sát, quay đầu nhìn về phía xưởng đóng thuyền mới.

Thuyền lầu không để Kim Phi phải đợi lâu, theo quán tính lao ra khỏi xưởng đóng thuyền, chậm rãi nổi trên mặt biển.

“Chiếc... Chiếc thuyền lớn như vậy sao?” Đường Tiểu Bắc nhìn thuyền lầu, hai mắt tròn xoe.

Mặc dù cô ấy đã xem bản vẽ thuyền lầu của Kim Phi, nhưng không có hứng thú, và cũng chẳng hiểu mấy đường nét rậm rạp chẳng chịt và những con số trên bản vẽ tượng trưng cho cái gì.

Vừa rồi nghe nói xưởng đóng thuyền đã đóng xong một chiếc thuyền, cô ấy còn tưởng răng chiếc thuyền này không lớn lắm.

Bây giờ tận mắt nhìn thấy thuyền lầu, cô ấy mới nhận ra bản thân đã sai rồi!

Mặc dù thuyền lầu có chiều rộng và chiều dài không băng Trấn Viễn số 2 số 3, nhưng trên boong thuyền của Trấn Viễn số 2 số 3 chỉ có một tầng, mà trên boong của thuyền lầu, có đến tận ba tầng.

Hơn nữa tính cả khoang thuyền dưới boong thuyền, thì có đến tận bốn tầng.

Nếu ba tầng trên cũng chất đầy hàng hóa, thì tổng năng lực vận chuyển của chiếc thuyền lầu này, sợ răng cũng không kém Trấn Viễn số 2 số 3 là bao.

Nhìn khói mù phun ra từ ống khói của thuyền lầu, sau đó chậm rãi di chuyển, Đường Tiểu Bäc ngày càng kích động.

“Tướng công, chỉ cần mấy ngày xưởng đóng thuyền đã có thể chế tạo ra một chiếc thuyền lầu, sau này chúng ta không phải sẽ không thiếu thuyền để dùng sao?”

“Đang mơ giữa ban ngày à?” Kim Phi gõ trán Đường Tiểu Bắc: “Vừa rồi muội mới chỉ nhìn thấy được lắp ráp thuyền lầu rất nhanh, nhưng muội lại không biết việc tạo ra bộ phận cho. thuyền lầu phải tốn rất nhiều thời gian!

Mãn Thương nói, xưởng thép đã đưa tất cả các bộ phận đến đây, lô bộ phận tiếp theo sớm nhất cũng phải chờ hai tháng sau mới có thể hoàn thành!”

“Đúng rồi, cần phải có thời gian chứ” Đường Tiểu Bắc bừng tỉnh gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Như vậy tổng cộng một nhóm bộ phận có thể chế tạo ra bao nhiêu chiếc thuyền lầu?”

“Nếu như không xảy ra vấn đề gì cả, thì có thể chế tạo bảy chiếc.” Kim Phi trả lời.

“Bảy chiếc... Mặc dù hơi ít, nhưng như vậy cũng đủ rồi, ít nhất thì tốt hơn rất nhiều so với việc trước kia chỉ có Trấn Viễn số 2I”

Đường Tiểu Bắc ôm lấy cánh tay Kim Phi, lấy lòng hỏi: “Tướng quân, vậy chàng dự định cho thương hội mấy chiếc? Gần đây nhiều mạng lưới phân phối của thương hội đã hết hàng rồi đấy!”

Dưới thời Kim Phi thì thương hội Kim xuyên là ngành phụ thuộc vào vận tải nhiều nhất, cũng là ngành phải sử dụng nhiều Trấn Viễn số 2 nhất.

Từ khi Kim Phi bắt đầu tăng viện cho thành Du Quan, Trấn Viễn số 2 đã được trưng dụng, kéo theo đó ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của thương hội Kim Xuyên.

Không dễ gì đợi đến khi Kim Phi lấy ra Trấn Viễn số 3, thì kết quả lại dùng nó vào việc vận chuyển lương thảo đến Giang Nam, vẫn không để ý đến thương hội như cũ.
Advertisement
';
Advertisement