Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Ban đầu khi Kim Phi mới mở xưởng, rất nhiều người dân cảm kích Kim Phi vì y đã cho họ ấm bụng, có tiền nuôi người nhà, vì vậy khi thấy Kim Phi họ bèn quỳ xuống.

Khoảng thời gian đó Kim Phi ra ngoài cũng không dám rêu rao, sợ bị người dân phát hiện, lập kín đường mất.

Sau đó y cấm mấy cái nghỉ lễ quỳ lạy, khi xuất hiện cũng ngày càng khiêm tốn, nên hiện tượng này mới dần ít đi.

Quan Hạ Nhỉ là người đầu tiên gả cho Kim Phi khi mới đặt bước chân đến thế giới này, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng vẫn kích động như cũ.

Mặc dù trong lòng đã có câu trả lời, nhưng Quan Hạ Nhi vẫn lẩm bẩm: “Đương gia, bọn họ tới tiễn chúng ta sao?”

“Đúng vậy!” Kim Phi khẽ gật đầu, đồng thời nhìn Kim Bằng một cái. Kim Bằng hiểu ý, phất tay ra hiệu cho lính truyền lệnh. Mấy giây sau, tiếng còi hơi lảnh lót của số hiệu Thái Bình vang lên.

Khác hẳn với tiếng còi ngắn ngủi lúc trước, lần này tiếng còi kéo dài khoảng nửa phút rồi mới kết thúc.

Có lẽ bị tiếng còi kích thích, nhân viên hộ tống đứng trên bờ tiễn người đi xa bỗng nhiên gõ trống.

Các nhân viên hộ tống khác hô vang theo tiếng trống: “Thái bình! Thái bình! Đất nước thái bình!”

Dân ty nạn nghe thấy các nhân viên hộ tống hét hô như vậy, cũng hô to theo. Lúc này có khoảng hơn mười nghìn dân ty nạn đang đứng trên bờ biển. Tiếng hô của hơn mười ngàn người vang lên như tiếng sấm rền!

Công chúa Lộ Khiết vốn đang ngồi trong khoang thuyền, nghe thấy tiếng gọi ầmĩ từ bên ngoài bèn đi ra, đi lên trên rào chắn.

Nghe tiếng kêu hùng tráng, biểu cảm của công chúa Lộ Khiết càng rung động hơn so với Quan Hạ Nhi.

Lúc trước khi cô ta đọc tin tình báo về Kim Phi, đã từng nghe người dân Kim Xuyên bởi vì cảm kích y, nên khi thấy y đi ngang qua bèn đứng thành hai hàng chào đón, cũng nghe tin người dân Kim Xuyên tự ý chạy đến làng Tây Hà chúc tết Kim Phi.

Nhưng công chúa Lộ Khiết cho rằng tình báo có hiềm nghi quá lớn, từ tận trong lòng cô ta vẫn nghỉ ngờ chuyện này.

Bây giờ cô ta tận mắt nhìn thấy khung cảnh này rồi, không thể không tin.

Hơn nữa chính mắt nhìn thấy so với đọc tin tình báo, cảm giác lại không giống nhau.

Nhìn dân ty nạn đứng kín trên bờ, nghe tiếng hô vang to như dời núi lấp bể, công chúa Lộ Khiết bỗng cảm thấy rối rắm.

Lúc trước cô ta e dè Kim Phi, lý do lớn nhất chính là thiên phú về mặt máy móc của y.

Nhưng trải qua chuyến đi tới trấn Ngư Khê lần này, công chúa Lộ Khiết đã phát hiện sức ảnh hưởng của Kim Phi với dân chúng.

Là một người nắm quyền, công chúa Lộ Khiết quá hiểu tầm quan trọng của lòng dân.

Có lòng dân, Kim Phi chỉ cần vung tay, lập tức sẽ có hàng nghìn người lao tới.

So với thiên phú về máy móc của Kim Phi, công chúa Lộ Khiết càng e sợ điểm này hơn.

Bởi vì rất nhiều thiên tài nếu không thị tài, khinh rẻ người khác, thì cũng là tính cách có vấn đề.

Mặc dù Kim Phi có hơi hướng nội, nhưng chắc chắn tính cách của y không hề có thiếu sót.

Lúc đó Cứu công chúa đoán không sai, rất nhiều thế lực đã cài gián điệp ở trấn Ngư Khê, bao gồm cả Đông Man.

Mặc dù Giang Văn Văn đã quan sát rất kỹ đám người công chúa Lộ Khiết, nhưng công chúa Lộ Khiết thường xuyên đi dạo trong trấn Ngư Khê, mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều người, gián điệp muốn truyền tin cho cô ta là chuyện quá đơn giản, vốn không thể phòng được.

Lúc mới tới, công chúa Lộ Khiết còn cho rằng Kim Phi chỉ mở các phân xưởng để diễn thôi, nhưng khi ở lại trấn Ngư Khê lâu như vậy, tự nghe tự thấy, cô ta đã hiểu sâu hơn về y, cũng dần phát hiện ra, Kim Phi mở xưởng, quả đúng như những gì y nói, mở xưởng là để cho người dân có cơm ăn áo mặc.

Diễn là một trạng thái bình thường trên chiến trường chính trị, nhưng bất kỳ lời nói dối nào đều sẽ có một ngày bị đâm thủng, chỉ có thành tâm mới có thể đạt được lòng dân.

Đây cũng là thu hoạch lớn nhất của công chúa Lộ Khiết sau khi đến trấn Ngư Khê, cô ta càng hiểu sâu về Kim Phi hơn.

Người dân xếp hàng đứng trên bờ từ xưởng đóng thuyền trải ra hàng mấy mét, mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của số hiệu Thái Bình nữa mới rời khỏi.

Trong quá trình này, Kim Phi vẫn luôn đứng trên rào chắn, chăm chú nhìn người dân.

Trong lòng y không ngừng tự nhắc nhở mình, phải nhớ kỹ phút giây này, không được quên lý tưởng ban đầu, rời khỏi quần chúng.
Advertisement
';
Advertisement