"Đương gia, chàng về rồi!"
Quan Hạ Nhi đang cắt rau, vừa thấy Kim Phi bước vào đã ngẩng đầu lên nói: "Chàng vào trong ngồi chút đi cơm sắp xong rồi. Nếu chàng đói rồi thì để ta lấy cho chàng chén canh gà lót dạ trước."
“Ta chưa đói lắm, không cần lấy đâu." Kim Phi xua tay tùy ý kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn Quan Hạ Nhi đang cắt rau: "Tú Tú và Tiểu Nga ở chỗ nàng thế nào rồi? Có đánh nhau không đấy?"
“Không có mà còn chơi rất vui vẻ,' Quan Hạ Nhi hất cằm hướng ra ngoài: "Nhóm Tiểu Nga rất thích Tú Tú, cô bé Tú Tú này cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện.”
“Vậy thì tốt rồi/' Kim Phi gật đầu nhìn Quan Hạ Nhi cắt đồ ăn xong, y cũng bèn tiện tay bưng cái mâm qua.
Mấy người câu được câu không trò chuyện một hồi chợt nghe thấy giọng nói của nhân viên hộ tống từ ngoài cửa truyền đến.
Sau đó, một nhân viên hộ tống canh cửa bước vào: "Tiên sinh, phu nhân, công chúa Đông Man tới nói là muốn cảm tạ phu nhân, có cho vào không ạ?”
Tâm tư của Quan Hạ Nhi tương đối đơn giản hiếu khách, nghe nói Công chúa Lộ Khiết đã tới cửa, giờ không cho người ta vào thì không tốt lắm nên đã gật đầu nói: 'Cho cô ấy vào đi!"
Nói xong cô buông dao phay xuống, cởi tạp dề ra chuẩn bị đi đón công chúa Lộ Khiết.
Kim Phi cũng không nói gì, cầm con dao phay lên tiếp tục cắt đồ mà Quan Hạ Nhi chưa cắt xong.
Tuy sân nhà của họ thực sự không lớn lắm, nhưng tạp dề của Quan Hạ Nhi chưa cởi xong là Công chúa Lộ Khiết đã đi theo nhân viên hộ tống đi vào nhà.
Nghe nói Quan Hạ Nhi đang ở trong bếp, cô ta đã dẫn Giang Văn Văn bước đến còn cận vệ của cô ta đã bị nhân viên hộ tống chặn ở cửa.
Vừa vào bếp đã thấy Quan Hạ Nhi đang cởi tạp dề, Nhuận Nương đang xào rau và Kim Phi đang cắt rau.
Cảnh tượng này thực sự có hơi kỳ ảo đối với Công chúa Lộ Khiết.
Hai năm gần đây, Đông Man liên tục chịu nhiều thất bại dưới tay Kim Phi. Nhất là trận chiến ở thành Du Quan, người Đông Man bị nhân viên hộ tống và quân Trấn Viễn dưới trướng của Kim Phi giết chết, thi thể còn chất cao hơn cả tường thành.
Bây giờ khi tên Kim Phi được nhắc đến trong giới cấp cao trên thảo nguyên, thì không có ai mà không sợ hãi. Truyện Full
Công chúa Lộ Khiết chưa bao giờ nghĩ đến với địa vị hiện tại của mình, thế mà Kim Phi vẫn xuống bếp nấu ăn giúp phu nhân.
Càng không ngờ là mình lại có ngày nhìn thấy y cầm dao cắt rau.
Có điều Công chúa Lộ Khiết bình tĩnh lại rất nhanh, cười nói: "Từ lâu đã nghe nói tiên sinh biết nấu ăn, không ngờ lại là thật?"
Kim Phi ừ nhẹ một tiếng tiếp tục cúi đầu cắt rau.
Quan Hạ Nhi thấy Công chưa Lộ Khiết có hơi xấu hổ bèn mỉm cười giải vây: "Lộ Khiết muội muội, sao muội lại đến đây?
"Tỷ tỷ giúp bọn ta giải quyết nan đề nghỉ ngơi ở đâu còn tự mình tới thăm, nếu muội lại không tới thăm tỷ thì không phải phép quát"
Công chúa Lộ Khiết mỉm cười, lấy cái túi sau lưng xuống: "Trên thảo nguyên không có cái gì hữu dụng, đây là thảm da cừu muội mang tới hy vọng tỷ tỷ không chê!"
Thật ra người giúp Công chúa Lộ Khiết tìm chỗ ở, không phải là Quan Hạ Nhi.
Nhưng Cửu công chúa đã đả thông tư tưởng cho Quan Hạ Nhi, cho dù Quan Hạ Nhi có ngây thơ và đơn giản đến đâu thì cũng sẽ không phá đám ngay lúc này.
“Tới là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì?”
Quan Hạ Nhi cầm lấy cái túi: “Lộ Khiết muội muội, ở đây khói lửa mù mịt quá mình lên nhà chính ngồi đi!”