Trong trận chiến dốc Đại Mãng, chiến đội áo giáp đen đạt được thành tựu xuất sắc, đánh một trận mà thành danh.
Sau khi bị phân đến các đại đội, lãnh đạo mỗi đại đội đều coi bọn họ như báu vật.
Một nhóm chiến binh chiến đội áo giáp đen đều là con người kiên cường từ chém giết mà ra, đến đại đội cũng không mất mặt.
Có thể có người không có nhiều khả năng chỉ huy, nhưng khi ra chiến trường, người bước ra từ chiến đội áo giáp đen đều không phải là kẻ hèn nhát.
Những người này rất được chào đón trong quân đội, cho nên nhóm chiến binh áo giáp đen khi đó bây giờ chỉ cần còn sống, ngoại trừ một số đặc biệt ngu ngốc, không học được chữ, những người khác cơ bản đều ít nhất đã là đại đội trưởng rồi.
Chỉ cần là biết chỉ huy và biết chữ, nhiều người đã trở thành tiểu đoàn trưởng, phó tiểu đoàn trưởng, có bốn người xuất sắc đã trở thành phó trung đoàn trưởng, tương lai vô hạn, có thể chạy đua vũ trang lần sau chính là đoàn trưởng hoặc là phó sư trưởng rồi.
"Những huynh đệ của chiến đội áo giáp đen khi đó bây giờ đều là trụ cột của các đội quân, nếu như muốn triệu tập bọn họ trở về để xây dựng lại chiến đội áo giáp đen, đầu tiên chưa nói đến việc họ có đồng ý hay không, quân đội chỗ họ đang ở đều sẽ không đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý!"
Kim Phi cười khổ nói: "Việc này không cần nghĩ nữa." "Vậy phu quân cảm thấy nên làm như thế nào mới tốt?" Cửu công chúa hỏi.
"Chúng ta lại xây dựng một chiến đội áo giáp đen khác thì như thế nào?" Kim Phi hỏi ngược lại.
"Xây dựng lại chiến đội áo giáp đen khác?"
"Đúng vậy." Kim Phi nói: "Chiến tranh có rất nhiều hình dạng, trọng tâm chính của đội đặc chiến là linh hoạt, nếu như sử dụng đúng cách, chỉ tốn một nửa công sức có thể đạt được hiệu quả gấp đôi rồi, ví dự như sau khi mai phục, giết chết quan chỉ huy của đối phương hoặc là đốt cháy lương thảo tiếp tế của đối phương, đều có thể khiến cho đối phương trở nên hỗn loạn, thậm chí là khiến phòng tuyến sụp đổ, hiệu quả không kém gì một trận chiến đấu trực diện!"
Thật ra Kim Phi luôn muốn thành lập một đội đặc chiến mới.
Ví dụ như chiến đội áo giáo đen ban đầu, ví dụ như đại đội bay sau này, lại ví dụ như đội súng kíp hiện tại, Kim Phi đều dựa theo đội đặc chiến để đào tạo.
Đáng tiếc chiến đội áo giáp đen đã phân tán đến các đại đội khác nhau, đội bay cũng như vậy.
Về đội súng kíp, thành viên chủ chốt dường như đều là phụ nữ.
Không phải Kim Phi kỳ thị phụ nữ, mà đội đặc chiến có khi cần thực hiện nhiệm vụ mai phụ xâm nhập.
Mặc dù Kim Phi vẫn luôn ủng hộ sự bình đẳng nam nữ, nhưng quan niệm đã hình thành hàng ngàn năm trong thời đại phong kiến, đâu có thể dễ dàng xóa bỏ như vậy được?
Bây giờ trừ một số nơi như Kim Xuyên, Đông Hải, phụ nữ ở một số khu vực khác nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì vẫn không muốn xuất đầu lộ diện.
Trong tình hình này, khi nữ nhân viên đội đặc chiến mai phục xâm nhập, sẽ dễ dàng bị phát hiện.
Cho nên, vị trí của đội súng kíp đối với Kim Phi giống như là con dao nhọn trên chiến trường, mà không phải là đội đặc chiến.
Hy vọng thành lập một đội đặc chiến của y vẫn luôn chưa bao giờ thành hiện thực.
Bây giờ chuyện này lại được nhắc lại, Kim Phi không do dự nhân cơ hội này để thúc đẩy chuyện này.
Dù sao hiện tại thực lực của y đã mạnh hơn so với trước đây rất nhiều, mặc dù mỗi nơi đều thiếu người, nhưng khi Kim Phi thực sự lên tiếng, rút mấy trắm người ra cũng không phải là vấn đề lớn.
Hơn nữa, ngành công nghiệp ở Xuyên Thục đã tiến bộ hơn trước đây rất nhiều, có thể cung cấp nhiều vũ khí, các loại vũ khí công nghệ cao như súng kíp... cho đội đặc chiến hơn.