Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Nếu nàng nói thêm một chút nữa, ta sẽ thật sự cảm thấy mình là vĩ nhân đấy!"

Kim Phi vỗ Cửu công chúa: “Được rồi, xúc tiến làm ăn kết thúc, nói xem nàng định đối phó Nathan thế nào?”

“Ta không biết.” Cửu công chúa nói: “Thiết đại nhân mới vừa nói điều kiện, cũng không phải do ta cố ý làm khó Nathan, mà đây là suy nghĩ thực của ta, nếu

bộ lạc Hắc Hổ không thể chấp nhận, vậy ta không thể hợp tác với bọn họ!

Phu quân, đây là ranh giới cuối cùng của ta, chắc cũng là ranh giới cuối cùng của chàng, chàng đừng mềm lòng nữa!”

“Ta biết!” Kim Phi gật đầu, quyết định sau này sẽ không tiếp xúc với Nathan nữa.

Cửu công chúa phán đoán thông qua biểu tình của Kim Phi biết y đã nghe lọt tai, lập tức đổi đề tài, không nói đến vấn đề đấy nữa, trò chuyện với Kim Phi một lúc lâu, đang định chuẩn bị rời đi, thì ngoài rèm vang lên tiếng bước chân.

Kim Phi nghiêng đầu nhìn, phát hiện ra là Châu Nhi đang tiến vào.

Nếu là trước kia, chắc chắn Kim Phi và Cửu công chúa chắc chắn sẽ tách ra, nhưng bây giờ, ban đêm Châu Nhi ngủ ngoài phòng ngủ của y và Cửu công chúa, nên từ lâu Kim Phi đã quen với sự có mặt của cô ấy.

Y ôm Cửu công chúa, rồi bóp mấy cái ra hiệu cho cô ấy đứng lên.

Hiển nhiên Châu Nhi cũng nhìn thấy tư thế của Kim Phi và Cửu công chúa, nên không đi vào, mà đứng ngoài rèm bẩm báo: “Bệ hạ, tiên sinh, Thiết Chùy đã quay về rồi, đang ở cửa cầu kiến tiên sinh!”

“Thiết Chùy quay về rồi?”

Kim Phi nghe vậy, vội vàng đứng lên: “Mau để cho anh ta vào!”

Thiết Chùy bị Kim Phi phái đến Đông Hải điều tra nguyên nhân vụ nổ, Kim Phi còn nghĩ phải mất rất lâu nữa anh ta mới quay về, nhưng không ngờ sẽ quay về nhanh như vậy.

Châu Nhi quay đầu định đi, nhưng lại bị Cửu công chúa gọi lại: “Châu Nhi, vào đây!”

Nói xong cô ấy còn oán trách liếc Kim Phi. Quần áo và tóc tai cô ấy đều bị Kim Phi làm rối loạn. Kim Phi tự biết mình đuối lý, sờ mũi, giả vờ cầm tấu chương lên xem.

Châu Nhi đã sớm thành thói quen, đi vào thuần thục giúp Cửu công chúa sửa sang quần áo và tóc tai, sau đó mới đi ra ngoài, mời Thiết Chùy vào.

“Bái kiến bệ hạ, tiên sinh!”

Thiết Chùy tiến vào, chào Kim Phi và Cửu công chúa theo nghi thức quân đội, sau đó nhìn Kim Phi từ trên xuống dưới.

“Ngươi quay về cũng nhanh đấy” Kim Phi cười trêu ghẹo: “Có phải nhớ Vũ Hồng rồi không?”

Nếu là trước kia, Thiết Chùy nhất định sẽ nói mấy câu như đàn ông phải lo việc lớn vợ con gì tầm này, nhưng hôm nay anh ta lại không nói gì cả.

Sau khi xác nhận Kim Phi không sao, Thiết Chùy mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh không sao là tốt rồi... Tiên sinh ngài không biết đâu, sau khi ta nghe huynh đệ đưa báo nói ngài bị tấn công, tí nữa thì ta bị dọa chết, may măn thay tiên sinh không saol... Đám nhãi ranh này cũng thật vô dụng, tiên sinh yên tâm, ngài xem ta chỉnh đốn đám nhãi này như nào!”

Giờ Kim Phi mới hiểu, vì chuyện mình bị phục kích nên Thiết Chùy mới quay

“Nói như kiểu ngươi có thể tìm ra bọn họ vậy!” Kim Phi liếc Thiết Chùy: “Đối phương là tiểu đội ám sát tinh nhuệ, còn lên kế hoạch rồi mới phục kích, nếu bọn họ dễ bị phát hiện như vậy, thì bọn họ đã không ẩn núp xung quanh làng!”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng khi thấy Thiết Chùy quay về nhanh như thế, Kim Phi vẫn có hơi cảm động.

“Tiên sinh nói như vậy không phải đang nâng chí khí của người khác lên, tiêu diệt uy phong của mình sao?”

'Thấy Kim Phi không sao, Thiết Chùy mới khôi phục về dáng vẻ trước kia: “Đúng là tiểu đội ám sát rất lợi hại, nhưng tiêu cục Trấn Viễn của chúng ta cũng không phải kẻ hiền lành dễ bắt nạt, bằng không bọn họ cũng chẳng phải ẩn núp khắp nơi như mấy con chuột!”

“Ngươi đang lẫn lộn khái niệm rồi đấy.” Kim Phi bĩu môi: “Được rồi, nói việc chính đi, điều tra có kết quả chưa?”
Advertisement
';
Advertisement