Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Rất nhiều tin đồn đều được lan truyền như thế, càng ngày càng trở lên thái quá, thậm chí còn sẽ bị ghi chép vào lịch sử không chính thống.

Không phải một số lịch sử không chính thống của đời trước đều diễn ra như thế hay sao?

Kim Phi có thể tưởng tượng ra, nói không chừng vài trăm năm sau sẽ có chuyện xưa về chuyện y nạp một phi tân có mùi thơm tự nhiên ở cao nguyên.

Cũng có thể không cần vài trăm năm, nói không chừng có thể chỉ vài chục năm, thậm chí là mười năm sau thì câu chuyện này sẽ xuất hiện.

Hiện giờ trong dân gian có rất nhiều lời đồn về y, Kim Phi thấy nhiều rồi nên cũng cảm thấy bình thường.

Ai muốn lan truyền thì cứ lan truyền đi.

“Là Quan A Ngưu đã nói cho ta biết, người này thật sự chính là một tên lắm điều, tiên sinh nhất định phải cho anh ta một bài học, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, đi khắp nơi bàn tán về tiên sinh!” Thiết Chùy phẫn nộ nói.

Kim Phi nghe xong thì tức giận đá Thiết Chùy một cái.

Y biết người tên là Quan A Ngưu này.


Nếu thực sự bàn về vai vế thì anh ta được xem là chú họ xa của Quan Hạ Nhị, cũng đã sớm gia nhập tiêu cục Trấn Viễn, thậm chí còn làm cận vệ cho Kim Phi một khoảng thời gian.

Sau đó, do bị thương khi cưỡi ngựa nên anh ta phải nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian, sau khi bình phục, Kim Phi đến thành Du Quan, nên anh ta được phân công đến ca-nô và trở thành thuyền trưởng của ca-nô.

Xem ra Thiết Chùy đã ngồi thuyền của anh ta để trở về.

Đừng nói đến quan hệ giữa Quan A Ngưu và Quan Hạ Nhi, cho dù không có quan hệ như vậy thì Kim Phi cũng sẽ không vì chuyện này mà đi gây rắc rối cho một nhân viên hộ tống.

Thiết Chùy cũng biết rõ điều này nên mới vui vẻ bán đứng A Ngưu. Điều này cũng chứng minh mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

Thiết Chùy bị đá một cái cũng không tức giận, phủi bụi trên mông một chút rồi quay lại bộ dáng hề hề: “Tiên sinh, trên đời thật sự có người sinh ra đã có mùi cơ thể thơm tự nhiên sao?”

Kim Phi bước đi thật nhanh, lười để ý đến anh ta. Thiết Chùy không chịu tự giác, lại hề hề đuổi theo. Kết quả đương nhiên lại bị Kim Phi đá.

Hai người cứ như vậy vừa đi vừa đùa giốn cho đến khi đến ngoài sân nơi đội Chung Minh làm việc.

Lúc này Thiết Chùy lại khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, dùng tay trái ấn chuôi đao, đi theo Kim Phi vào trong sân.

Đội Chung Minh là cơ quan chính quyền của Xuyên Thục, mỗi ngày đều phải xử lý vô số tức tình báo từ nhiều nơi gửi về, còn phải phụ trách công việc đánh đổ cường hào, phân chia lại ruộng đất, luôn là một trong những nơi sầm uất nhất ở làng Tây Hà, bất kể là ngày hay đêm thì nơi đây cũng rất đông người qua lại.

Nhìn thấy Kim Phi đi vào, những người chạy tới chạy lui cũng chỉ dừng lại hành lễ với Kim Phi rồi lại bận rộn với công việc của mình.

Kim Phi cũng không hề trách móc mà mang theo Thiết Chùy đến thẳng văn phòng của Tiểu Ngọc.

Y còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng Tiểu Ngọc đang nổi giận: “Các ngươi nhiều như vậy mà lại để một người chạy mất, các ngươi làm được cái gì nữa hả? Trước khi hành động không biết tìm quan phủ địa phương hỗ trợ à?”

Cô ấy đang mắng chửi thì khóe mắt nhìn thấy Kim Phi đi vào bèn ngừng nổi giận, ra hiệu cho thủ hạ ra ngoài, rồi bước ra từ phía sau bàn đi đến.

“Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại tức giận như vậy?” Kim Phi kéo ghế, ngồi trước bàn làm việc.

Tiểu Ngọc được xem như là bạn thời thơ ấu của Kim Phi, khi còn bé thường hay chòng ghẹo Kim Phi.

Mặc dù giờ đây địa vị của Kim Phi đã tăng lên, giờ đây thái độ của cô ấy đối với Kim Phi cũng khách sáo hơn rất nhiều nhưng cũng không đến mức gượng gạo như đám người Thiết Thế Hâm.

Lúc này trong văn phòng cũng không có người ngoài, hơn nữa Tiểu Ngọc thật sự rất tức giận nên cũng ngồi xuống.

Cô ấy vừa rót trà cho Kim Phi, vừa phàn nàn: “Mấy ngày trước đã phát hiện một kẻ bị tình nghỉ là đã ám sát thành viên của đội ở huyện Đức, ta để đội mười bảy đi bắt, kết quả mười mấy người bọn họ qua đó, còn mang theo cả súng kíp và khinh khí cầu nhưng lại để đối phương chạy thoát, lại còn khiến hai huynh đệ bị thương!”

Nghe xong, Kim Phi cũng hơi nhíu mày.

Nếu một tên tử sĩ thực sự phát điên thì sức hủy diệt quá lớn, để hắn trốn thoát thì quả thật vô cùng phiần phức.

Vì thế Kim Phi hỏi: “Sau đó có tìm được manh mối nào không?”

“Ta đã sắp xếp bên huyện Đức đi điều tra rồi nhưng vẫn chưa có manh mối." Tiểu Ngọc lắc đầu.

“Một người không thể tự nhiên biến mất, nhưng chỉ dựa vào binh phủ thôi thì chưa đủ, tốt nhất là huy động quần chúng.” Kim Phi nhắc nhở: “Nếu cần thiết, cô có thể viết một lệnh truy nã, sau đó để tòa soạn bên đó in ra gửi đến huyện Đức, để người đưa thư ở huyện Đức khi đi phát báo thả tin tức này ra ngoài!”

Tiểu Ngọc nghe được lời này thì ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Advertisement
';
Advertisement