Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Khu vực Thục Xuyên vẫn còn ổn, vì chính sách mới đã mang lại lợi ích thực sự cho người dân, hơn nữa có sự quảng bá liên tục của nhật báo Kim Xuyên và sức ảnh hưởng của Kim Phi, người dân Thục Xuyên đa số đều đã chấp nhận Cửu công chúa.

Nơi có nhiều sự phản đối nhất là Trung Nguyên và Giang Nam.

Lúc đầu là do đám quyền quý thế lực xúi giục, nhưng về sau các cổ giả và người bảo thủ cũng đứng ra phản đối, cho rằng Cửu công chúa làm rối loạn chính quyền, lúc này mới buộc Tứ hoàng tử phải giết cha mình và chiếm đoạt ngai vàng, dẫn đến việc đến việc thiên hạ loạn lạc.

Những lời này quả thật là đổi trắng thay đen, nhưng trong thời đại mà thông tin liên lạc và giao thông lạc hậu, người dân hoàn toàn không có kiến thức về thế giới bên ngoài, cộng thêm việc bình thường các cổ giả có ảnh hưởng khá lớn ở địa phương, họ nói gì, người dân địa phương hầu hư sẽ tin.

Thế nên rất nhiều người ở Trung Nguyên và Giang Nam đều đổ lỗi cho Cửu công chúa về việc đất nước loạn lạc, thậm chí có người kể chuyện còn miêu tả cô ấy như một đại ác quỷ chuyên làm đủ mọi việc ác.

Ngay cả Kim Phi cũng gặp phải tai họa, bị nói thành bị Cửu công chúa quyến rũ, là nhị ma đầu giúp Cửu công chúa tác oai tác quái.

Kim Phi cũng rất bất đắc dĩ với điều này, nhưng vì hiện giờ nhân viên hộ tống còn chưa khống chế được Giang Nam và Trung Nguyên nên y không thể làm gì được, mỗi lần nghe được tin tức như vậy, y cũng chỉ sẽ oán trách vài câu.

Nhưng Cửu công chúa vẫn luôn để tâm điều này, chẳng qua để ổn định lòng người triều đường, cô ấy không thể hiện ra ngoài.

Cửu công chúa trở thành ở thời đại phong kiến, khó tránh khỏi việc bị tư tưởng phong kiến ảnh hưởng.

Lần này, phạm vi mưa ở Thục Xuyên rồng, lượng mưa khá lớn, chưa từng xuất hiện trong sách sử khiến Cửu công chúa hơi dao động.

“Vũ Dương, nghĩ bậy gì thế?”

Thấy tâm trạng của Cửu công chúa không tốt, Kim Phi khuyên cô ấy: “Ta đã nói với nàng từ lâu rồi, thiên tai những năm nay là do thời tiết thay đổi, là biến động bình thường của môi trường tự nhiên, có liên quan gì đến nàng đâu? Tại sao nàng ở ôm lấy gánh nặng lên người mình thế?”

“Ta hiểu đạo lý mà phu quân nói, nhưng người dân lại không hiểu”.

Cửu công chúa buồn bã nói: “Phu quân, chàng cũng từng nói, miệng lưỡi thế gian có thể hủy hoại con người, khi người dân khắp nơi đều nói thế, cho dù không phải lỗi của ta, cũng sẽ trở thành lỗi của ta”.

“Cho nên ta mới lập ra nhật báo Kim Xuyên”, Kim Phi nói: “Bây giờ người dân Thục Xuyên có ai mà không khen ngợi chính sách mới của nàng không? Có ai không nói nàng là Minh Quân không? Đợi khi chúng ta bình ổn được Trung Nguyên và Giang Nam, nhật báo Kim Xuyên sẽ đưa tin, những tin đồn này sẽ biến mất”.

Tố chất tâm lý của Cửu công chúa khá mạnh, sự thất thố vừa rồi chỉ là nhất thời, sau khi nghe Kim Phi khuyên nhủ như thế, cô ấy nhanh chóng bình tĩnh lại.

Điều chỉnh lại tâm trạng, trở lại phong thái thường ngày, bắt đầu tích cực suy nghĩ biện pháp đối phó.

Nhưng loại tình huống này chưa từng được lịch sử ghi lại, dù muốn mượn lịch sử cũng không thể làm gì được.

Nghĩ một hồi, cô ấy chỉ đành quay đầu lại nhìn Kim Phi: “Phu quân, chàng có đối sách chưa?”

“Nếu mưa đã to như vậy, mùa màng cũng thất bát, việc chúng ta có thể làm bây giờ là giúp đỡ người dân giảm thiểu thiệt hại”, Kim Phi trả lời.

“Giảm thiểu thiệt hại thế nào?”, Cửu công chúa hỏi.

“Vậy thì phải đọc nhật báo Kim Xuyên thôi”, Kim Phi quay đầu sang nhìn Trần Văn Viễn.

“Nhật báo Kim Xuyên?”

Trần Văn Viễn sửng sốt.

Sao báo chí có thể làm giảm thất thoát lương thực được chứ?

Cửu công chúa cũng nghi ngờ nhìn Kim Phi.

“Sau khi lương đổ lương thực, cần rất lâu mới mọc mầm, nếu không bị ngấm nước, thì trong thời gian ngắn sẽ không bị thối rữa, việc chúng ta phải làm, là tập hợp người dân nhặt hoa màu bị đổ càng sớm càng tốt.”

Kim Phi nói: “Mấy ngày gần đây, hoa màu ở nhiều nơi đều đã chín, đang là thời kì thu hoạch, nhật báo Kim Xuyên cần kêu gọi người dân giúp đỡ, tranh thủ đưa lương thực về kho.”

“Được, ta quay về viết bản thảo, rồi gửi đi càng sớm càng tốt.” Trần Văn Viễn gật đầu.

“Đây là phương pháp bảo quản thức ăn ướt, ngươi cũng phát ra ngoài đi.”


Kim Phi cầm tờ giấy trên bàn đưa cho Trần Văn Viễn.
Advertisement
';
Advertisement