Bắc Thiên Tầm, người đi theo Nhuận Nương ra ngoài sau đó cũng sửng sốt một chút, nhưng sau đó lập tức nhận ra hai người, cười hỏi: "Hai người đang ẩn nấp trong đám người tị nạn à?"
"Vẫn là Thiên Tầm phu nhân lợi hại", Hầu Tử giơ ngón tay cái với Bắc Thiên Tầm rồi sau đó đi theo Kim Phi vào thư phòng.
Kim Phi nhìn từ trên xuống dưới hai người một lúc rồi hỏi: “Ăn gì chưa?”
"Ta đã ăn rồi, đồ ăn trong xưởng khá ngon, cũng có đủ dầu nữa!", Đại Tráng đáp.
Sau khi chiến đội áo giáp đen đến Đông Hải thì chia nhau ra trà trộn vào đám đông người tị nạn, sau đó vào các công xưởng khác nhau. Làm như vậy thứ nhất có thể che giấu danh tính, thứ hai có thể theo dõi những người tị nạn. Nếu có biến thì có thể phát hiện và xử lý ngay lập tức.
Lều phát cháo chỉ để đảm bảo cho những người tị nạn không bị chết đói, dầu rất ít. Đại Tráng vốn tưởng rằng thức ăn trong xưởng cũng không khá hơn là bao, nhưng khi bước vào công xưởng, anh ta mới nhận ra rằng mình đã sai.
Những người tị nạn đã trải qua nạn đói kéo dài và rất yếu, công việc ở công xưởng lại rất nặng nhọc. Để giúp những người tị nạn sớm hồi phục sức lực, nhà ăn của các công xưởng đều được cung cấp đầy đủ dầu.
Ở thời đại này, các loại cây dùng để ép dầu vẫn chưa được trồng trên quy mô lớn, sản lượng dầu rất nhỏ. Trước đây nhà ăn của các xưởng sẽ không có sẵn nhiều dầu như vậy để nấu nướng, nhưng bây giờ thì khác.
Đội đánh bắt mỗi ngày có thể đánh bắt được rất nhiều cá biển, thỉnh thoảng còn săn được cá voi. Những con cá này rất giàu chất béo, khi muối thành cá muối cần phải cắt bỏ phần mỡ thừa nên đối với Đông Hải hiện nay , dầu mỡ không còn là sản phẩm khan hiếm nữa.
Đại Tráng và Hầu Tử không những không gầy đi trong thời gian ở nhà máy mà còn tăng cân do không còn tập luyện cường độ cao nữa.
"Trong nhà máy có phát hiện được gì không?" Kim Phi lại hỏi.
"Bọn ta đã phát hiện ra một số kẻ khả nghi, nhưng bọn chúng đã trở nên thận trọng kể từ lần trước A Quyên nổ súng. Đến giờ vẫn chưa thể khẳng định bọn chúng có phải là gián điệp hay không" Đại Tráng trả lời.
"Ồ?" Kim Phi hỏi: "Nói cho ta biết tình hình cụ thể đi".
Đội an ninh xưởng cá muối được Khánh Mộ Lam huấn luyện lâu như vậy, tuy kinh nghiệm chiến đấu và hiệu quả chiến đấu của họ không bằng nhân viên hộ tống nhưng chắc chắn tốt hơn người tị nạn rất nhiều.
Cộng với vũ khí do Kim Phi cung cấp, việc bảo vệ Đông Hải hẳn cũng không phải là vấn đề lớn.
Cho dù đội an ninh không cầm cự được, Kim Phi vẫn có thể huy động quân từ nơi khác đến tiếp viện.
So với những băng cướp xung quanh, Kim Phi càng lo lắng hơn về những bí mật ẩn giấu trong số những người tị nạn.
“Sau khi bọn ta hòa nhập với những người tị nạn…”
Đại Tráng báo cáo tình hình gần đây của chiến đội áo giáp đen cho Kim Phi.
Chiến đội áo giáp đen là một lực lượng đặc biệt, không những phải có hiệu quả chiến đấu cực kỳ cao mà khả năng xâm nhập và ẩn nấp cũng là một yêu cầu quan trọng đối với công việc của họ.
Sau khi vào các xưởng, các thành viên của chiến đội áo giáp đen đã để mắt đến những người tị nạn xung quanh, tìm kiếm những bí mật che giấu trong đám đông người tị nạn.
Nhưng sau sự việc vừa xảy ra, những tên gián điệp đã trở nên thận trọng hơn rất nhiều. Vậy nên chiến đội áo giáp đen cũng không thu được thông tin gì nhiều. Sau đó, Hầu Tử cố tình để một số thành viên của chiến đội áo giáp đen giả vờ phàn nàn về xưởng và đội an ninh.
Lúc đầu không ai dám đồng ý, thay vào đó họ giữ khoảng cách với những thành viên trong đội áo giáp đen để tránh bị liên lụy khi bị đội an ninh bắt giữ.
Tuy nhiên, vài ngày sau đó, một số người bắt đầu tiếp cận họ. Rồi trong những cuộc trò chuyện riêng tư, những kẻ này chủ động phàn nàn về đội an ninh, cố ý hoặc vô tình khiến các thành viên của chiến đội áo giáp đen bài xích sự quản lý của đội an ninh.
Hành vi này rất đáng ngờ nhưng không thể kết luận trực tiếp những người này là gián điệp.
Trong khi loạn lạc, như vậy đã đủ để đội an ninh bắt giữ người, nhưng Hầu Tử cho rằng việc bắt một vài con cá nhỏ thật nhàm chán, lại còn đánh rắn động cỏ nên yêu cầu thuộc hạ giữ liên lạc với những kẻ kia rồi giả vờ hùa theo chúng.