Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Hầu Tử nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Thưa tiên sinh, có nhiệm vụ gì mới sao?"

Từ lâu, anh ta đã cảm thấy những ngày ở xưởng thật nhàm chán, nhưng vẫn phải ẩn nấp trước khi có nhiệm vụ mới.

"Đúng vậy" Kim Phi gật đầu, sau đó truyền đạt lại những gì Khánh Mộ Lam vừa nói.

Đại Tráng nghe xong, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, trong khi Hầu Tử lại càng hưng phấn hơn: “Tiên sinh yên tâm, đêm nay ta sẽ đích thân dẫn người đi trinh sát. Nhiều nhất là ba ngày… không, hai ngày là được, ta chắc chắn sẽ tìm hiểu rõ mọi chuyện!"

Hầu Tử sắp phát điên vì phải giam mình trong công xưởng, cuối cùng anh ta đã có thể ra ngoài hít thở không khí.

"Tốc độ quan trọng, nhưng quan trọng hơn chính là độ chính xác của tin tình báo!" Kim Phi nhắc nhở.

Kim Phi không nghi ngờ khả năng của Hầu Tử, nhưng theo những gì Khánh Mộ Lam nói, phạm vi hoạt động của những băng cướp này bao trùm cả mấy quận huyện xung quanh. Việc đi hết các quận huyện này trong hai ngày hơi khó khăn, và Kim Phi cũng lo Hầu Tử nôn nóng muốn lập công nên sẽ không tìm hiểu kỹ lưỡng.

"Tiên sinh yên tâm, chỉ là do thám một đám thổ phỉ mà thôi, ta không cần đích thân ra tay, các thành viên kỳ cựu của tiểu đội trinh sát cũng có thể làm được!"

Hầu Tử tự tin nói: "Tình huống bây giờ so với ở Vị Châu khi xưa còn chưa tệ bằng!"

Trước kia khi còn ở Vị Châu, Hầu Tử đã dẫn theo tiểu đội trinh sát đấu với quân của Tấn vương trong vài tháng, những kẻ mà họ chiến đấu khi đó là những lính tinh nhuệ của Tấn vương, lại còn đang ở địa bàn của quân địch. Tuy nhiên, Hầu Tử và tiểu đội trinh sát vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.

So với tình hình lúc đó, bọn thổ phỉ gồm những người tị nạn không được huấn luyện gì chỉ là một nhóm dân đen.

"Tự tin là chuyện tốt, nhưng không thể coi thường quân địch!"

Kim Phi vỗ vỗ vai Hầu Tử: "Đêm nay chuẩn bị sẵn sàng xuất phát!"

"Vâng!" Hầu Tử chào Kim Phi, quay người chạy ra ngoài.

Đêm hôm đó, hơn hai mươi thành viên của tiểu đội trinh sát, bao gồm cả cựu binh tập trung tại một địa điểm đã bàn trước, sau khi nghe Hầu Tử phân công, họ giải tán trong đêm để đi thực hiện nhiệm vụ.

Dân tị nạn tập trung ở Đông Hải lúc này đếm không xuể, hơn nữa lại liên tục điều động công tác, không ai để ý lính trinh sát đã rời đi.

Hầu Tử bảo đảm với Kim Phi trong hai ngày, nhưng chỉ một ngày rưỡi, anh ta đã quay lại.

Lúc này Kim Phi đang ở xưởng cá muối quan sát, biết tin y vội quay về, Từ Cương và Khánh Mộ Lam đi theo cũng mau chóng qua đó.

Đến thư phòng, Khánh Mộ Lam sốt sắng hỏi: “Hầu Tử, tình hình thế nào?”

“Rất tệ,” bình thường Hầu Tử cà lơ phất phơ, lúc này sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng: “Theo tin tức ta thám thính được, số lượng thổ phỉ tập trung xung quanh nhiều hơn Mộ Lam cô nương nói rất nhiều, cũng tăng rất nhanh!”

“Tình báo của ta là từ hai ngày trước, mỗi ngày đều có rất nhiều dân tị nạn đến Đông Hải nhưng đều bị chúng chặn lại, vậy nên số lượng tăng cũng rất nhanh.” Khánh Mộ Lam nói.

“Đúng vậy,” Hầu Tử gật đầu nói: “Tình hình giống như Mộ Lam cô nương nói, nhưng bọn ta phát hiện một việc nữa có thể chứng minh chuyện này có kẻ đứng sau giật dây!”

“Việc gì?” Kim Phi hỏi.

“Bọn ta cải trang thành dân tị nạn lẩn vào đám thổ phỉ, từ cuộc nói chuyện của chúng biết được gần như thủ lĩnh của các băng thổ phỉ đều không phải dân tị nạn bình thường, lai lịch có chút kỳ lạ, cũng có những băng nhóm tồn tại từ trước rồi gần đây phát triển hơn, nhưng tốc độ phát triển quá nhanh, bên cạnh một số thủ lĩnh này gần đây còn xuất hiện một quân sư đầu chó chuyên bày mưu!”

Hầu Tử giải thích: “Theo phán đoán của bọn ta, những thủ lĩnh bỗng nhiên xuất hiện này, cùng mấy tên quân sư đầu chó kia khả năng cao là do được sắp xếp, có lẽ những nhóm thổ phỉ nhỏ ban đầu đã trở thành con rối của chúng, có được sự giúp đỡ của chúng nên mới nổi dậy lên nhanh như thế.”

“Có tra ra được những người này do ai phái đến không?” Kim Phi hỏi.

“Thời gian quá gấp, bọn ta còn chưa tiếp xúc được với nhân vật chủ chốt của đám thổ phí, không đoán được.” Hầu Tử nói: “Ta để họ tiếp tục ẩn nấp, có tin mới sẽ nhanh chóng báo cho tiên sinh!”

Có thể sắp xếp nhiều người bày mưu như thế chắc chắn không phải cường hào địa chủ, có lẽ là nhà nào có xung đột lợi ích với Kim Phi.

Ví dụ như vài gia tộc lớn xung quanh Đông Hải, người dân trên địa bàn đều chạy đến Đông Hải làm công thì không còn ai trồng trọt cho chúng nữa.

Hơn nữa sau khi Đông Hải phát triển, Kim Phi chắc chắn sẽ mở rộng ra xung quanh.


Theo chính sách đánh cường hào chia ruộng đất, đất đai của tiêu cục Trấn Viễn, quyền quý thế gia gần như không có kết cục tốt đẹp.
Advertisement
';
Advertisement