Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Có lúc không tìm thấy người phiên dịch phù hợp, Lạc Lan đã giao tiếp với nhà buôn lương thực địa phương bằng cách viết chữ.

Dù giao lưu giữa nước K và Đại Khang đã bị cắt đứt, nhưng đã bị văn hóa Trung Nguyên ảnh hưởng nhiều năm, rất nhiều truyền thống của nước K cũng tương tự như Trung Nguyên.

Đặc biệt là văn hóa bàn rượu và quan trường, giống hệt nhau.

Sau khi Lạc Lan đến đây, có rất nhiều chuyện đều được bàn bạc trên bàn rượu.

“Mã đại ca, bữa cơm tối nay có thể uống với Hà Văn Long hay không phải nhờ huynh rồi!”

Lạc Lan dẫn Mã Văn Húc đi về phía cửa.

Bây giờ ở địa bàn của người khác, lúa giống và hạt bông đã bị chúa địa phương giữ lại, dùng biện pháp cứng rắn chắc chắn sẽ không được, chỉ có thể lấy lại bằng biện pháp khác.

Tên Hà Văn Long cô ấy hẹn hôm nay là một thủ hạ thân cận của thổ ty.

Buôn bán cũng là một quá trình từng bước một, Lạc Lan không hi vọng chỉ mời Hà Văn Long một bữa cơm, mà đối phương đã có thể mạo hiểm bị thổ ty chém đầu, trực tiếp mở kho lương thực.

Chỉ cần tạo mối quan hệ với Hà Văn Long, tìm hiểu một ít sở thích cá nhân của hắn, tìm được bước đột phá để sau này hối lộ, như vậy bữa cơm này đã không uổng phí rồi.

Nếu có thể nghe ngóng được ý nghĩ thực sự hoặc điểm mấu chốt của thổ ty, như vậy bữa cơm này đã có giá trị rất lớn rồi.

“Ta tìm người nghe ngóng, Hà Văn Long là một tên ham rượu háo sắc, ta dẫn thêm mấy huynh đệ qua đó, uống rượu với hắn cũng không sao, nhưng có thể lấy được thông tin gì hữu ích hay không thì ta không dám đảm bảo.”

Mã Văn Húc cười khổ trả lời.

“Hắn đã đồng ý đến buổi hẹn, chứng tỏ hắn có suy nghĩ về chuyện này, ít nhất là muốn có chút lợi!”

Lạc Lan nói: “Nếu có cơ hội thích hợp, huynh thăm dò trước thử xem.”

Trên quan trường, mời khách ăn cơm không chỉ là ăn cơm, sau khi ăn cơm xong còn có một số tiết mục, dù Lạc Lan là nữ đóng giả nam nhưng cũng không tiện tham gia.

Quá trình mời khách của họ thường đều là Lạc Lan xuất hiện, nhắc đến một số chuyện trước, sau đó mới giả vờ say, sau đó Mã Văn Húc sẽ dẫn khách đến phần còn lại của quá trình.

Rất nhiều khách trong bữa ăn còn cảnh giác, có một số chuyện vẫn chưa buông được, nhưng đến tiết mục thứ hai tiết mục thứ ba khách đã đều say, Lạc Lan đã cân nhắc những chuyện cô ấy nói trước, nên họ càng dễ bị lừa khỏi những suy nghĩ thực hơn.

Vì vậy Mã Văn Húc mới là người mời khách ăn cơm chính.

“Vậy Hà Văn Long đòi hỏi nhiều thì sao?” Mã Văn Húc hỏi.

“Chỉ cần mở miệng là có thể bàn bạc mà!” Lạc Lan nói: “Không sợ hắn mở miệng, chỉ sợ hắn như nước đổ đầu vịt!”

“Ta biết rồi.” Mã Văn Húc khẽ gật đầu: “Đến lúc đó ta sẽ thăm dò ý của hắn.”

“Được!”

Khi đến trước cửa sân, xe ngựa đã được chuẩn bị xong.

Lạc Lan lên xe ngựa, đến điểm hẹn dưới sự bảo vệ của nhân viên hộ tống.

Bọn họ vừa đến nơi, Hà Văn Long cũng vừa đến, đáng tiếc hôm nay Hà Văn Long rất cảnh giác, dù Mã Văn Húc khuyên như thế nào cũng không muốn uống rượu.

Cơm đã ăn rồi, đã đến thanh lâu rồi, quà cũng nhận rồi, nhưng Mã Văn Húc lại không moi được tin tức gì.

Khi về căn nhà thuê đã là đêm khuya, thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, Mã Văn Húc biết Lạc Lan đang đợi kết quả nên đã rửa mặt trong sân rồi vào thư phòng.

Advertisement
';
Advertisement