Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Lạc Lan cô nương, tên Hà Văn Long này quá cứng đầu, đã nhận lòng tốt rồi nhưng không nói được câu nào có ích!”

Mã Văn Húc thở dài, mắng: “Tên này ngày mai muốn hẹn gặp ta, nói muốn mời lại ta, con mẹ nó, rõ ràng là muốn lợi dụng chúng ta!”

“Thổ ty đã đích thân để ý đến chuyện này, Hà Văn Long cẩn thận là chuyện bình thường.” Lạc Lan nói: “Mã đại ca đừng gấp, cũng đừng sợ tiêu nhiều tiền, chút tiền này không là gì so với chuyện chúng ta muốn làm, không cần tiết kiệm tiền thay tiên sinh, lúc nên tiêu tiền thì cứ tiêu, sau này ta sẽ báo cáo chi phí với tiên sinh!”

“Ta biết, chỉ là ta thấy Đại Khang còn có nhiều người chịu đói như vậy, chúng ta lại ở đây tiêu tiền mời tiệc một tên quan nước K, trong lòng thấy rất khó chịu!” Mã Văn Húc bực tức nói.

“Bây giờ chúng ta mời khách là để lấy giống tốt về, để mọi người có thể no bụng, có thể mặc áo bông!”

Lạc Lan cười nói: “Mã đại ca hãy nghĩ lại xem, thực ra tiền chúng ta tiêu đều là được đổi từ châu Thủy Ngọc, có phải trong lòng đã thoải mái hơn nhiều không?”

Tất cả chi phí hiện tại và bạc dùng để thu mua lúa giống và hạt bông đều có được bằng cách bán đấu giá châu Thủy Ngọc, vẫn chưa tiêu một đồng nào trong số tiền khi bọn họ đưa đến, bây giờ còn nhiều hơn vậy.

“Nghe Lạc Lan cô nương nói như vậy, quả thực ta thấy thoải mái hơn nhiều rồi.” Mã Văn Húc cười hỏi: “Ta nhớ Hà Văn Long mua một viên châu Thủy Ngọc đúng không?”

“Đúng vậy.” Lạc Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Viên hắn mua khá lớn, giá một nghìn hai trăm lượng bạc đó!”

“Ha ha, phải như thế!” Mã Văn Húc càng thêm vui sướng, vẻ mặt đầy khâm phục nhìn Lạc Lan.

Lần đầu tiên họ đến đây, Lão Uông đã dẫn họ vật lộn với những rủi ro trên đường, khi đến có hơn bảy mươi người, cuối cùng chỉ còn lại ba mươi hai người, tất cả mọi người đều bị giày vò khổ sở, số lúa giống vác về chỉ đủ để Ngụy Vô Nhai trồng trên mấy mảnh ruộng thí nghiệm.

Mà lần này đi cùng Lạc Lan, hiện nay không một người nào bị thương, chưa tiêu một lượng bạc nào, chỉ lấy một số châu Thủy Ngọc không đáng tiền ở Kim Xuyên đã đổi được lúa giống và hạt bông trong kho.

Nếu không có tên quan đó làm loạn như con thiêu thân, e rằng bây giờ số lúa giống và hạt giống đó đã được vận chuyển về Đại Khang rồi.

Nếu vác hạt giống về như trước kia, thì phải bao nhiêu người mới vác mới vận chuyển về hết chứ?

Dưới sự ảnh hưởng của tư tưởng phong kiến, trước kia, Mã Văn Húc có ấn tượng không tốt với thương nhân, nhưng Lạc Lan đã thay đổi suy nghĩ của anh ta, cũng thay đổi nhận thức của anh ta đối với buôn bán.

Hóa ra buôn bán lại tốt như vậy, thu hoạch cũng nhiều như vậy.

“Lạc Lan cô nương, cô thật giỏi.” Mã Văn Húc khen ngợi nói: “Buôn bán với cô thật sự rất sung sướng, giống như lúc đầu đi đánh trận cùng với tiên sinh vậy!”

“Không phải ta giỏi mà là châu Thủy Ngọc tiên sinh làm ra rất tuyệt!” Lạc Lan lắc đầu.

Dù là lần này ở nước K hay lúc đầu ở kinh thành, sở dĩ cuộc đấu giá được tổ chức thuận lợi và thu về một lượng lớn vàng bạc, ngoài năng lực của Lạc Lan, thứ quan trọng hơn phải nhắc đến là châu Thủy Ngọc.

Đối với người ở thời đại này, châu Thủy Ngọc là một sản vật vượt thời đại, là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh làm giảm chiều không gian của mục tiêu.

Giống như người nào đó trở về từ tương lai, làm ra một chiếc mũ bảo hiểm ảo thật 100%, sau khi đội lên bạn có thể làm bất cứ việc gì ở trong đó, thỏa mãn tất cả mong muốn không thể thực hiện trong thực tế.

Có thể loại mũ bảo hiểm này là đồ rẻ tiền trên phố lớn ở tương lai, với số tiền ăn một bữa cơm đã có thể mua được một cái mũ, nhưng người trở về từ tương lai lại đưa ra một cái giá rất chát, càng có nhiều chức năng thì càng đắt, vô số người giàu sẽ chạy theo nó như vịt.

Châu Thủy Ngọc cũng giống như mũ bảo hiểm này, không phải những người quyền quý đó không biết phân biệt hàng tốt hàng xấu mà thứ này vượt thời đại, vượt kiến thức của bọn họ, có một số người giàu sẵn sàng mua nó.

“Nếu sớm biết bọn họ thích châu Thủy Ngọc như vậy, lần này đến đây ta đã mang theo nhiều hơn chút rồi, thổ ty không hài lòng, vậy thì ta sẽ đưa cho hắn đến khi hài lòng thì thôi!” Mã Văn Húc xoa xoa tay hơi tiếc nuối.

Advertisement
';
Advertisement