Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Mã Văn Húc hiểu ngay rằng cái gọi là tiền phạt này chỉ là thủ đoạn tống tiền của thổ ty. Nếu anh ta có thể làm hài lòng thổ ty với những gì anh ta đưa ra, có lẽ họ có thể vào được kho thóc.

Sau khi rời khỏi nơi ở của thổ ty, Mã Văn Húc lập tức quay lại thương lượng với Lạc Lan.

Lạc Lan không dám bất cẩn, gọi Lão Uông và Trịnh Trì Viễn tới, mấy người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định Mã Văn Húc sẽ lấy một túi nhỏ thủy tinh và bạc, cùng một rương vàng nhỏ, đi tìm thổ ty nước K một lần nữa.

Trong túi viên châu Thủy Ngọc có hai viên tương đối lớn, chất lượng tốt hơn, còn lại có chất lượng kém và kích thước nhỏ hơn.

Vì vậy, thổ ty đã tin lời Mã Văn Húc, cho rằng đây là hàng tích trữ cuối cùng của đội thám hiểm, đồng ý ký giấy thông hành vì tin rằng việc tống tiền thêm sẽ không moi thêm được gì nữa.

“Lạc Lan cô nương, ta lấy được giấy thông hành rồi!”

Mã Văn Húc quơ phong thư trong tay, phấn khởi lao vào sân.

Lạc Lan cũng biết hôm nay Mã Văn Húc đi gặp thổ ty, luôn lo lắng chờ tin tức, nghe thấy giọng Mã Văn Húc, lập tức lao ra khỏi thư phòng.

“Lạc Lan cô nương, cô xem, ta lấy được giấy thông hành rồi này!”

Mã Văn Húc thấy Lạc Lan, như đứa trẻ nhìn thấy người lớn, hưng phấn đưa lá thư trong tay cho Lạc Lan.

Lạc Lan vội vàng nhận lấy rồi mở ra xem.

Chữ viết của nước K cũng giống như chữ của Đại Khang, khi Lạc Lan thấy chữ kí và con dấu của thổ ty nước K, cũng giống như Mã Văn Húc, hào hứng nhảy cẫng lên.

Có giấy thông hành do chính thổ ty ký, bọn họ có thể đến kho hàng để lấy lương thực, hơn nữa còn có thể đưa đến bến tàu.

Lạc Lan nhìn hai lần, xác nhận giấy thông hành không có vấn đề gì, sau đó mới vỗ vai Mã Văn Húc, vui vẻ nói: “Mã đại ca, lần này huynh lập được công lớn rồi, sau khi quay về ta sẽ xin tiên sinh thưởng cho huynh!”

Mặc dù Mã Văn Húc rất vui nhưng cũng không mất trí, liên tục xua tay nói: "Công lao là của mọi người, cũng nên thưởng công cho tất cả mọi người!”

Lạc Lan nghe vậy, không khỏi nhìn Mã Văn Húc thật sâu.

So với người thô lỗ như Lão Uông mà nói, Mã Văn Húc trầm ổn hơn nhiều, xử sự cũng càng thêm khéo đưa đẩy, Lạc Lan cảm thấy Mã Văn Húc phù hợp để đảm nhiệm chức đội trưởng đội viễn chinh hơn Lão Uông.

Mặc dù đội viễn chinh có thân phận đặc thù, do Kim Phi trực tiếp chỉ huy, nhưng Lạc Lan vẫn có thể khen Mã Văn Viễn trong báo cáo của mình.

“Lạc Lan cô nương, chúng ta lấy được giấy thông hành rồi, có thể mở kho vận chuyển hạt thóc và gạt bông lên thuyền được rồi chứ?” Mã Văn Húc kích động hỏi.

“Tất nhiên.” Lạc Lan gật đầu liên tục.

Chậm thì sinh biến, cô ấy không muốn ở lại nước K dù chỉ một ngày, cô ấy hận không thể mang hạt giống rời khỏi nước K.

“Vậy thì ta sẽ thông báo với Trịnh tướng quân lái tàu đến.”

Mã Văn Húc vừa nói vừa chạy ra ngoài cửa, nhưng vừa mới xoay người đã bị Lạc Lan gọi lại: “Đợi tí!”

“Sao thế?” Mã Văn Húc quay đầu tò mò hỏi.

Lạc Lan suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: “Có thể thông báo với Trịnh tướng quân, nhưng đừng lái tàu đến vội!”

Mã Văn Húc sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra lo lắng của Lạc Lan.

Trước đây anh ta đã từng đến hạm đội thủy quân một lần, những chiếc thuyền lầu khắp nơi đều là máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng, đều tùy tiện lái đến, nhất định sẽ khiến cho thổ ty cảnh giác.

Việc đóng cửa kho hàng đã khiến cho bọn họ gặp rất nhiều phiền toái, nếu vì hạm đội mà xảy ra thêm chuyện gì nữa, thì sợ rằng còn rắc rối hơn việc đóng cửa kho lương thực.

“Được.” Mã Văn Húc gật đầu: “Ta đi báo cho Trịnh tướng quân đến họp, xem có thể cất vũ khí lên trên boong trước được không.”

“Sau đó đi thông báo với Triệu đại ca, để anh ta đi đến bến tàu thông báo, sau đó thuê một ít nhân công và xe bò chuẩn bị vận chuyển lương thực.” Lạc Lan bổ sung thêm một câu.

Triệu đại ca chính là người hướng dẫn và người phiên dịch đáng tin cậy.

“Bây giờ thì chuẩn bị luôn sao?” Mã Văn Húc hỏi.

“Chúng ta có thể mang hạt giống đến bên tàu trước, đợi đến khi thời cơ chín muồi, rồi mới mang hạt giống lên trên tàu.” Lạc Lan giải thích.

Advertisement
';
Advertisement