Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Mã đại ca, vận chuyển bao nhiêu hạt giống đến bến tàu?"

Lạc Lan nhìn về phía Mã Văn Húc trước tiên.

"Bảy mươi phần trăm," Mã Văn Húc trả lời: "Nhưng Triệu đại ca đã thuê xe kéo và công nhân rồi, chỉ cần thổ ty rời khỏi thành, có thể vận chuyển tất cả các hạt giống đến bến tàu trước buổi trưa hôm nay.”

Nếu Lạc Lan bằng lòng thì có thể thuê thêm một số công nhân, có thể vận chuyển tất cả các loại hạt giống lúa và hạt bông đến bến tàu trong ba ngày, nhưng vì để kéo dài tới khi thổ ty rời đi, cô ấy cố ý giảm tốc độ vận chuyển lương thực, cho đến ngày hôm qua mới vận chuyển được 70% lương thực.

Dựa theo tốc độ này, ít nhất phải mất ba ngày mới có thể vận chuyển được số lương thực còn lại đi, như vậy thì có thể xua tan sự lo lắng của thổ ty ở một mức độ nào đó.

"Rất tốt," Lạc Lan gật đầu, lại nhìn về phía Lão Uông: "Đã sắp xếp người đi đến cửa thành chưa?"

"Đã sắp xếp rồi," Lão Uông trả lời: "Chỉ cần nhóm thổ ty vừa ra khỏi thành, huynh đệ ở cửa thành sẽ lập tức quay về báo cáo!”

"Nếu đã sắp xếp xong mọi việc thì mọi người nhanh đi ăn sáng đi." Lạc Lan dẫn đầu đứng dậy.

Mấy người cũng biết hôm nay sẽ rất bận rộn nhiều việc, một khi thổ ty rời khỏi thành thì có thể bọn họ sẽ không có thời gian để ăn cơm, nên mấy người cùng nhau đến nhà ăn, vừa ăn sáng vừa chờ đợi tin tức.

Còn chưa ăn sáng xong, nhân viên hộ tống canh giữ ở cửa thành đã chạy về đến đây.

"Đội trưởng, Lạc... Thiếu gia, đám thổ ty đã ra khỏi thành rồi!"

Nhân viên hộ tống vốn định gọi là Lạc Lan cô nương, nhưng nhìn thấy Lạc Lan đang mặc quần áo nam thì lập tức sửa miệng.

"Có thấy rõ không?" Lạc Lan hỏi.

"Thấy rõ, mấy người chúng ta tận mắt chứng kiến bọn họ ra khỏi thành mà!" Nhân viên hộ tống đảm bảo.

"Rất tốt," Lạc Lan gật đầu, cầm chiếc đũa chỉ vào chỗ ngồi ở bên cạnh: “Vất vả rồi, ăn cơm đi!”

“Thiếu gia, thổ ty đã ra khỏi thành rồi, sao chúng ta không bắt đầu hành động?” Lão Uông sót ruột hỏi.

“Bọn họ vừa mới đi, đợi một chút," Lạc Lan nói: "Đã đợi lâu như vậy rồi, cũng không thiếu một lúc này."

Mặc dù Lão Uông sốt ruột, nhưng Lạc Lan nói thế rồi thì anh ta đành phải kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi.

Sau khi ăn xong bữa sáng một cách chậm rãi, lại phái người đi xác nhận là nhóm thổ ty đã đi xa rồi, lúc này Lạc Lan mới ra lệnh bắt đầu hành động.

Hoạt động lần này vốn có tầm quan trọng rất lớn, tất cả mọi người đều dốc hết sức để ứng phó, từng chiếc xe kéo lương thực lao đến bến tàu.

Người phụ trách bến tàu đã nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn đi báo cáo, nhưng cấp trên của hắn đã ra khỏi thành với thổ ty rồi, căn bản không tìm được người để báo cáo, Mã Văn Húc lại có giấy thông hành do chính thổ ty đích thân ký tên và đóng dấu, người phụ trách của bến tàu cũng không dám ngăn cản.

30% số lương thực còn lại đã được kéo hết đến bến tàu chỉ trong một buổi sáng, Trịnh Trì Viễn cũng dẫn hạm đội đến đúng giờ.

Đây là lần đầu tiên người phụ trách bến tàu nhìn thấy một hạm đội khổng lồ như vậy, mặc dù máy bắn đá và cung nỏ hạng nặng trên thuyền lầu đã được dỡ xuống rồi, nhưng vẫn rất chấn động như trước.

Cho dù người phụ trách bến tàu là một kẻ ngốc thì lúc này cũng biết là đám người Lạc Lan muốn lợi dụng sơ hở.

Mặc dù không hiểu tại sao đám người Lạc Lan lại phải làm như vậy, nhưng người phụ trách bến tàu biết mình phải ngăn cản.

Nếu ngăn cản sai rồi thì cùng lắm là bị cấp trên mắng hai câu, nhưng nếu để những người Đại Khang này chạy mất, thổ ty trách tội xuống thì đầu của hắn có thể bị chuyển nhà.

Người phụ trách bến tàu vẫn có thể phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ.

Nhưng đối phương có giấy thông hành do chính thổ ty đích thân ký phát, phải ngăn cản như thế nào?

Người phụ trách bến tàu nhanh chóng nghĩ cách, để trước khi hạm đội vào bến cảng, gỡ bỏ mấy tấm ván gỗ trên cầu dỡ hàng, rồi mới công bố cầu dỡ hàng đã bị tổn hại, cần phải sửa chữa.

Advertisement
';
Advertisement