Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Mã Văn Húc ngay lập tức mua tất cả bông gòn này với giá cao và bận rộn cho đến khi cổng thành sắp đóng mới quay trở lại.

Khi Mã Văn Húc rời đi, anh ta chỉ chào hỏi lão Uông và những người khác chứ không báo cáo với Lạc Lan. Lạc Lan không biết rằng anh ta đã vào thành, mãi cho đến khi có việc tới tìm Mã Văn Húc thì mới biết chuyện.

Thấy trời đã tối mà Mã Văn Húc vẫn chưa về, Lạc Lan có chút lo lắng, vừa định cử người vào thành tìm kiếm thì nhìn thấy hai người đội mũ tre, mặc áo tơi đi ra từ trong khu rừng chuối gần đó.

Hai người này đều ăn mặc như người địa phương, lão Uông và những người khác lập tức cảnh giác, chĩa nỏ nhắm vào hai người: "Ai? Dừng lại!"

"Lão Uông, là ta!" Mã Văn Húc nhấc chiếc mũ tre lên để lộ ra khuôn mặt.

Mặc dù ngoại hình của Mã Văn Húc đã thay đổi sau khi hoá trang nhưng lão Uông và những người khác đã nhận ra ngay lập tức vì họ là những người đồng đội gắn bó, vào sinh ra tử cùng nhau.

Mã Văn Húc không giải thích tại sao lại hoá trang, lão Uông và Lạc Lan cũng không hỏi mà bỏ cọc chắn ngựa ra để cho hai người họ đi vào.

Bến tàu đã được lão Uông và những người khác kiểm soát, sau khi Mã Văn Húc và quan phiên dịch bước vào, họ đi thẳng đến túp lều cạnh cổng.

Mười phút sau, hai người ra khỏi lều và trở lại hình dáng trước đó.

Lạc Lan sau đó bước tới, lo lắng hỏi: "Mã ca, Triệu ca, hai người vào thành làm gì?"

"Ta đi mua bông..."

Mã Văn Húc không giấu giếm điều gì và nói với Lạc Lan về việc mua bông.

Đôi mắt Lạc Lan càng lúc càng sáng hơn khi cô ấy nghe được chuyện này.

Mã Văn Húc nói xong, Lạc Lan nóng lòng hỏi: "Tiệm bán dầu thực sự có nhiều bông sẵn như vậy sao?"

Dù có bao nhiêu hạt bông đi chăng nữa, thì sớm nhất cũng phải đến năm sau mới được thu hoạch bông, điều này cũng không giải quyết được cái lạnh mùa đông năm nay.

Có được bông gòn thu hoạch sẵn thì còn gì bằng!

"Đúng vậy, ta đã đặt hàng ở mấy cửa tiệm, họ đều hẹn sáng mai sẽ bắt đầu giao hàng sớm!" Mã Văn Húc nói tiếp: "Ta không có thời gian cùng cô thương lượng chuyện này, mong cô đừng giận!"

"Mã đại ca, huynh đã làm được một việc rất tốt, ta vui mừng không hết còn tức giận gì cơ chứ?" Lạc Lan cười đến híp cả mắt: "Khi trở về nhất định ta sẽ nói cho tiên sinh biết chuyện này, kể công giúp huynh nhé!”

"Chúng ta quay về hẵng nói chuyện kể công. Hiện tại có hai tình huống chúng ta phải lập tức cân nhắc!"

"Tình huống gì vậy?"

"Bông của các tiệm dầu đó cộng lại phải chất đầy mười mấy gian nhà. Nếu dùng xe ngựa kéo thì ít nhất có thể chất đầy được hơn hai trăm chiếc xe. Chúng ta có thể mang hết đi được không?"

Mã Văn Húc lo lắng liếc nhìn thuyền lầu đang neo đậu trên biển.

Để tránh tình trạng ùn tắc tại bến tàu trước đó tái diễn, những chiếc thuyền lầu chất đầy hàng đã rời bến, đậu trên biển cách bến tàu không xa, lúc này chỉ còn lại ba chiếc thuyền lầu trong bến.

Ba chiếc thuyền lầu lớn này cần phải chất hết số lúa giống trên bến tàu, cũng như vật phẩm bồi thường mà thổ ty sắp gửi đến. Liệu họ còn có thể chở được hơn hai trăm xe bông nữa không?

Lạc Lan cau mày suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bông không nặng phải không?"

"Nặng thì không nặng, ta đã thử lèn đầy một cái bao, có lẽ chỉ tầm mười lăm hai mươi cân thôi", Mã Văn Húc trả lời.

"Vậy thì có lẽ không vấn đề gì" Lạc Lan giải thích: "Trên thuyền lầu có tầng hai và tầng ba có rất nhiều chỗ trống, có rất nhiều diện tích có thể lấp đầy!"

Đúng như tên gọi, thuyền lầu là loại thuyền có các tầng lầu bằng gỗ được xây dựng trên boong. Đây cũng là loại tàu lớn phổ biến ở Đại Khang. Các khoang trên boong và dưới boong dùng để chất hàng, còn các tầng lầu trên boong là chỗ ở của con người. Nếu ở vùng nước lặng, thỉnh thoảng những tầng lầu này cũng dùng để chất hàng.

Tuy nhiên, biển có sóng lớn và các bao lúa giống rất nặng, nếu chất lúa giống và hạt bông lên tầng hai và tầng ba thì có khả năng sẽ bị nặng phía đầu và nhẹ ở phía đuôi thuyền, như vậy nếu gặp sóng to gió lớn sẽ có nguy cơ lật thuyền.

Để tránh tình trạng này, tầng hai và tầng ba của hầu hết các thuyền lầu đều được để trống.

Kỳ thực Lạc Lan còn đang suy nghĩ có nên mua một ít trái cây sấy khô mang về hay không, cô ấy cảm thấy để không như vậy đúng là đang lãng phí năng lực vận chuyển.

Nhưng bây giờ họ đã có bông, năng lực vận chuyển sẽ không bị lãng phí.

Mã Văn Húc thở dài nhẹ nhõm khi nghe những gì Lạc Lan nói.

"Mã đại ca, không phải huynh nói có hai tình huống cần cân nhắc sao? Tình huống còn lại là gì?" Lạc Lan hỏi.

Advertisement
';
Advertisement