Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

“Một vấn đề khác là công nhân", Mã Văn Húc trả lời: “Công nhân sợ hãi nên không ai muốn bốc hàng cho chúng ta. Ngay cả những công nhân làm việc trước đây cũng chưa nhận tiền lương nửa ngày cuối”.

“Buổi chiều ta đã bàn với Trịnh tướng quân, thuỷ quân sẽ phái một số người tới chuyển hàng lên tàu”, Lạc Lan nói: tiếp: “Chỉ là để đảm bảo an toàn, trên mỗi chiếc thuyền đều phải để lại người canh giữ. Chiều nay Trịnh tướng quân đã họp để điều động nhân lực, có lẽ sáng sớm mai sẽ lên bờ".

"Còn nhiều bao lúa giống như vậy, thuỷ quân có đủ người không?" Mã Văn Húc có chút lo lắng.

Thuỷ quân Đông Hải tuy đã mở rộng tuyển dụng nhưng khối lượng công việc của họ cũng tăng lên rất nhiều. Không những phải phòng thủ cướp biển mà còn phải cử người đến bảo vệ đội đánh bắt và đội khai thác rong biển. Khi các nhân viên hộ tống quá bận rộn, họ còn phải hỗ trợ doanh trại hộ tống bảo vệ an ninh trên cạn.

Điều này dẫn đến nhân lực của thuỷ quân không đủ. Hơn nữa, mục đích chính của việc đến nước K lần này không phải là để chiến đấu nên Trịnh Trì Viễn không mang theo nhiều người.

Tiếp theo, không chỉ số lúa giống trên bến tàu phải được đưa lên tàu mà còn cả hạt bông và lúa giống do thổ ty bồi thường, lại thêm số bông được gửi tới từ các tiệm bán dầu. Với số lượng người trong thuỷ quân hiện tại, có trời mới biết phải đến khi nào mới vận chuyển xong số hàng này.

“Mã đại ca, giờ chúng ta có thể sử dụng cầu dỡ hàng được rồi!” Lạc Lan cười nhắc nhở.

"Ta quên khuấy mất cái cầu dỡ hàng đó!" Mã Văn Húc cười rồi vỗ đùi cái đét.

Trước đó để làm khó họ, bến tàu đã cố tình tháo vài mảnh ván của cầu dỡ hàng khiến nó không sử dụng được, Lạc Lan và những người khác chỉ có thể dùng xuồng cứu sinh để chuyển hàng từng chút một, điều này gây lãng phí rất lớn về nhân lực và rất kém hiệu quả.

Bây giờ bến tàu đã bị họ chiếm đóng, họ cũng đã sửa chữa cầu dỡ hàng bị hỏng. Thuyền lầu hiện đang neo bên cạnh cầu dỡ hàng, xe đẩy có thể được đẩy thẳng lên boong, hiệu quả vận chuyển sẽ được cải thiện rất nhiều .

“Nhân tiện, ta lo các chủ tiệm dầu không dám làm ăn với chúng ta nên không cho họ đưa bông đến bến tàu mà gửi đi nơi khác. Các huynh đệ thuỷ quân có thể ra khỏi bến tàu được không?", Mã Văn Húc hỏi.

Hiện tại bọn họ đang khống chế bến tàu, nhưng cũng chỉ có bến tàu mà thôi. Một khi thủy quân rời khỏi bến tàu, sẽ ra khỏi phạm vi yểm trợ của máy bắn đá và nỏ hạng nặng, nếu bị lính của nước K bao vây trên bờ thì sẽ rắc rối to.

"Đây cũng là một vấn đề khá nan giải, ta phải bàn bạc với Trịnh tướng quân đã!" Lạc Lan hỏi: "Huynh yêu cầu họ gửi bông vải đi đâu?"

"Gửi đến nhiều nơi khác nhau", Mã Văn Húc nói từng địa điểm đã thỏa thuận với các tiệm bán dầu.

"Được rồi ta hiểu rồi!"

Lạc Lan ghi lại các địa điểm đó rồi vội vàng rời đi, cô ấy muốn đến gặp Trịnh Trình Viễn để bàn bạc chuyện này.

Sáng sớm hôm sau, các thuỷ quân được điều động lên bờ, đẩy các xe đẩy tìm được trong kho của bến tàu và bắt đầu chuyển các bao lúa giống.

Có cầu dỡ hàng, tốc độ chuyển hàng quả thực nhanh hơn rất nhiều, tuy số người ít hơn nhiều so với công nhân nhưng tốc độ chuyển hàng cũng không chậm hơn trước bao nhiêu.

Quan phiên dịch và Mã Văn Húc cùng với một số nhân viên hộ tống đã rời bến tàu trước bình minh và đợi ở khoảng đất trống bên ngoài thị trấn.

Ngay sau khi mặt trời mọc, chủ tiệm bán dầu đầu tiên đã đến, theo sau là hàng chục chiếc xe đẩy chở bông đủ kích cỡ.

Mặc dù phải tốn rất nhiều tiền để thuê những chiếc xe đẩy và nhân công này nhưng so với số tiền mà Mã Văn Húc đã trả thì không có gì đáng nói.

Mã Văn Húc ngẫu nhiên kiểm tra một vài xe hàng và dùng dao mở vài bao ra để kiểm tra.

"Đại nhân đừng lo lắng. Đêm qua mọi người trong tiệm của ta đều thức trắng, mất cả đêm để nhặt ra hết những chiếc vỏ bông nhìn thấy!"

Chưởng quầy bên cạnh tiếp tục nói: “Khi đóng gói, bọn ta cũng đã cố gắng lèn chặt nhất có thể!”

Mã Văn Húc kiểm tra mấy bao, phát hiện bông gòn được lèn rất chặt, phần lớn vỏ quả bông cũng đã được nhặt đi. Thấy vậy, Mã Văn Húc hài lòng gật đầu với quan phiên dịch.

Quan phiên dịch lấy túi tiền ra và trả số bạc còn lại cho chưởng quầy.

"Cám ơn đại nhân, sau này nếu có nhu cầu thì cứ đến cửa hàng của ta, ta nhất định sẽ cho ngài giá rẻ nhất!" chưởng quầy cúi đầu nói.

"Ông vẫn còn bông gòn chứ?" quan phiên dịch hỏi.

"Bông gòn hết rồi, muốn có thì phải đợi đến năm sau!"


Chưởng quầy trả lời: "Nhưng nếu các vị đại nhân cần nguyên liệu ép dầu thì có thể đến cửa tiệm của ta!"
Advertisement
';
Advertisement