Kim Phi gật đầu với Lục Liễu, lại lên tiếng chào hỏi người bạn già Phương Linh Quân vừa trong phòng bếp đi ra rồi mới đi vào thư phòng.
Phương Linh Quân ra hiệu cho Kim Phi ngồi bên cạnh cửa sổ, sau đó đặt bút lông lên trên kệ bút, ngồi vào phía đối diện Kim Phi: "Nghe Lão Thiết nói, ngài đã gây ra động tĩnh không nhỏ ở Đông Hải, tiến triển thế nào rồi?"
"Tiến triển rất thuận lợi, " Kim Phi giới thiệu sơ lược một chút về tiến trình Đông Hải.
"Vẫn là nhờ tiên sinh quyết đoán, nói xây một tòa thành trì bèn xây một tòa thành trì, hơn nữa thật sự không làm liên lụy triều đình, ngược lại còn giúp triều đình lấy về không ít rong biển và cá biển!"
Phương Linh Quân quả nhiên khen rong biển không ngớt: "Không thể không nói, rong biển và cá muối đều là món ngon, lão già ta một ngày ba bữa nhất định phải uống một chén canh rong biển cá muối, bằng không sẽ ăn không ngon!"
"Cho dù thế nào cũng không thể uống một ngày ba bữa chứ?" Kim Phi dở khóc dở cười nói: "Rong biển và cá muối đều có hàm lượng muối cao, ngài lớn tuổi rồi, ăn quá nhiều muối không tốt cho cơ thể!"
"Ăn nhiều muối không tốt cho cơ thể?" Phương Linh Quân sửng sốt một lúc: "Còn có chuyện như vậy sao?"
Trước khi Kim Phi làm ra muối mười quan tiền, muối của Đại Khang luôn rất đắt, có vài người dân thích nói số muối ta đã ăn còn nhiều hơn số cơm ngươi đã ăn, ở một mức nào đó chính là đang tự khen, ý là mình có tiền, có thể ăn muối mỗi ngày.
Trong trí nhớ của Phương Linh Quân, thiếu muối mới không tốt cho cơ thể, có muối ăn mới có sức lực, lần đầu tiên ông ta nghe nói ăn muối nhiều không tốt cho cơ thể.
"Bất kỳ thứ gì nhiều quá cũng không tốt, mặc dù muối là thứ tốt, nhưng hấp thu quá nhiều muối trong thời gian dài cũng sẽ gây nên những phản ứng bất lợi như thân thể sưng tấy, tim đập nhanh hơn, huyết áp tăng cao." Kim Phi giải thích.
"Chẳng trách gần đây ta luôn cảm thấy tim đập nhanh hơn trước, hóa ra là bởi vì lý do này."
Phương Linh Quân chắp tay với Kim Phi: "Đa tạ Kim tiên sinh chỉ điểm, đã ghi nhớ, sau này ta sẽ ăn ít rong biển và cá biển lại."
"Phương tiên sinh khách sáo rồi, " Kim Phi xua tay.
"Thời gian trước ta đi tìm Ngụy tiên sinh xem bệnh, ông ấy nói ngài lại phái người đi nước K lấy hạt giống, lấy được chưa?" Phương Linh Quân lại hỏi.
"Lấy được rồi, hôm qua đã đưa đến bến tàu, hẳn là ngày mai có thể đưa về."
Kim Phi nói ngắn gọn về thu hoạch của Lạc Lan: "Lần này đưa về không ít hạt giống, sau này sẽ còn nhiều hơn, ít nhất có thể tiết kiệm hai ba năm thời gian gây giống."
"Quá tốt, quá tốt rồi!" Phương Linh Quân cảm động: "Chẳng trách người dân đều nguyện ý lập bài vị trường thọ cho tiên sinh, tiên sinh lại làm một chuyện tốt cứu chúng sinh thiên hạ, công đức vô lượng!"
"Nói vậy thì khoa trương quá, " Kim Phi khiêm tốn xua tay, sau đó nói đùa: "Sao ông cụ cũng học được cách nịnh nọt rồi!"
"Này, tiểu tử ngươi nói gì đấy?" Phương Linh Quân giận đến trợn mắt: "Thế nào, khen ngươi thì không được, cứ phải để ông đây mắng ngươi mấy câu ngươi mới vừa lòng đúng không?"
"Ta sai rồi, ta sai rồi!" Kim Phi thấy Phương Linh Quân giận đến mức xưng ông đây, y nhanh chóng nhận sai.
"Hừ, " Phương Linh Quân hừ lạnh: "Lại dám nói lão già nịnh nọt, ông đây mà còn phải nịnh nọt ngươi sao?"
Kim Phi vội vàng tiếp tục nhận sai.
"Biết lỗi rồi thì tốt, " Phương Linh Quân cũng biết Kim Phi nói đùa, cũng không tới mức không chịu tha, liếc Kim Phi một cái rồi nói tiếp: "Nói một câu tự khen, lão già này cũng đã đọc mấy quyển sách sử, nhưng nhìn chung từ xưa tới nay, cho tới bây giờ không có vị nào có thể làm được cỡ như ngươi!"
"Tiên sinh đánh giá ta cao như vậy sao?" Kim Phi trêu.