Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Phương Linh Quân cảm động: "Từ xưa tới nay, Hoàng đế ngự giá thân chinh thì có không ít, nhưng làm gì có triều đình nào, công cuộc ra công cứu giúp của Hoàng đế nào lại kéo dài lâu như vậy? Hoàng đế nào sẽ hao tâm tổn sức giúp người dân có cái ăn? Lại có Hoàng đế nào đi mở trường học miễn phí, để trẻ con khắp thiên hạ đều có sách đọc?

Nhìn chung từ xưa tới nay, chỉ có đương kim bệ hạ và ngươi làm được, chỉ với những việc này đã đủ cho các ngươi mãi mãi lưu danh sử sách!"

"Phương tiên sinh, ta không giỏi như ngài nói đâu, ta chỉ không muốn nhìn thấy nhiều người bị chết cóng và chết đói như vậy mà thôi." Kim Phi xúc động nói.

Thật ra, khi vừa mới đến thế giới này, y thực sự nghĩ rằng trở thành một người giàu có và rảnh rỗi là tốt rồi, lại bị dòng cuốn theo dòng chảy của thời đại, rồi mới đi đến ngày hôm nay.

"Cho nên mới nói là tiên sinh có một trái tim rất nhân từ mà!" Phương Linh Quân nói.

Kim Phi bị Phương Linh Quân nói đến mức cảm thấy hơi xấu hổ: “Thật ra ta cũng không phải là người vô tư như vậy, ta làm như thế cũng là vì muốn nhận được nhiều sự ủng hộ từ dân chúng hơn, mọi người nhặt củi thì lửa sẽ cao hơn một chút, nếu không có sự ủng hộ của nhiều người như vậy, thì cho dù ta có bản lĩnh lớn đến đâu đi chăng nữa cũng có thể làm được gì chứ?"

"Dân là nước, vua là thuyền, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền!" Phương Linh Quân nói một câu mà Kim Phi từng nói: "Những lời tiên sinh từng nói thực sự rất hay, không có dân chúng, làm gì có đất nước?"

“Đáng tiếc là rất nhiều hoàng đế không hiểu được đạo lý này!"

"Không phải là bọn họ không hiểu," Phương Linh Quân lắc đầu và nói: “Thật ra, rất nhiều người trong lịch sử đã từng thử thay đổi giống như ngài, nhưng vì thế lực của những người phản đối quá lớn, nên bọn họ đều thất bại, hơn nữa còn để lại tiếng xấu trong sử sách, có thể phải đến hàng trăm năm sau mới có thể được rửa sạch."

“Mông quyết định đầu, thay đổi chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một số người, đương nhiên là bọn họ sẽ phản đối." Kim Phi gật đầu: "Cho nên điều kiện tiên quyết để thay đổi là phải có đủ quyền lên tiếng và quyền cầm quân."

"Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng làm gì dễ dàng như thế chứ!" Phương Linh Quân thở dài: "Khi triều đình nhận ra được vấn đề đất đai, các thế lực ở khắp nơi đều đã giống như rễ cây, cành lá đan chen khó gỡ, cho dù ngài nắm giữ quân đội, nếu các tướng lĩnh trong quân đội biết được ngài sắp tấn công người thân và đồng minh của bọn họ, liệu bọn họ có còn nghe lời ngài nữa không?

Nếu không có sự phối hợp của cấp dưới, cho dù chức vụ của ngài có cao đến đâu, quyền cầm quân của ngài có lớn đến đâu thì cũng có ích gì chứ?”

"Cái này cũng đúng." Kim Phi khẽ gật đầu.

Thật ra trong lịch sử ở kiếp trước, đã có rất nhiều hoàng đế và đại thần có tầm nhìn xa đã phát hiện ra sự nguy hiểm của việc thôn tính đất đai, hơn nữa đã thử tạo ra thay đổi, nhưng sự thay đổi này sẽ gây tổn hại đến lợi ích của các gia tộc quyền quý lớn, đồng nghĩa với việc đứng ở phía đối lập với tất cả các gia tộc quyền quý lớn.

Cho nên, khi những hoàng đế và đại thần này thử thay đổi, bọn họ sẽ gặp rất nhiều khó khăn, những người bên dưới hoặc là bằng mặt không bằng lòng, hoặc là sẽ trực tiếp chống lại.

Đúng như những gì Phương Linh Quân đã nói, không có sự phối hợp của cấp dưới, chức vị quan lại có cao đến đâu thì cũng có ích gì chứ?

Sở dĩ Kim Phi có thể thành công, chính là vì y luôn đứng về phía dân chúng, đại diện cho lợi ích của dân chúng, có được sự ủng hộ của quần chúng rộng lớn, căn bản không cần sự chống đỡ của gia tộc quyền quý, lúc này mới có lòng tin để lật bàn.

“Chuyện thay đổi nói thì dễ nhưng làm thì cực kỳ khó, có ý tưởng thay đổi, không có khả năng để thực hiện chuyện này, thì chỉ có thể nói suông, thậm chí còn có thể dẫn đến họa sát thân. Những người có khả năng này, có thể sẽ đại diện cho những người đã nhận được lợi ích, không muốn thay đổi, hoặc lúc muốn thay đổi thì sẽ bị tất cả đồng liêu nhắm tới, mất đi địa vị ban đầu."

Phương Linh Quân nhìn Kim Phi: "Từ trước đến nay, tiên sinh là người đầu tiên có quyết tâm thay đổi, hơn nữa còn thay đổi thực tế thành công, cho nên ta mới nói tiên sinh và bệ hạ đương nhiên sẽ đi vào sử sách mãi mãi!"

“Bị tiên sinh nói như thế, có vẻ như ta còn rất lợi hại.” Kim Phi mỉm cười và nói.

"Đương nhiên là lợi hại," Phương Linh Quân gật đầu: "Được rồi, không nói về chuyện này nữa, tiên sinh, ngài đến tìm ta có chuyện gì ư?"

"Đúng là có một chút chuyện," Kim Phi nói: "Ta chuẩn bị mở một lớp huấn luyện nữa, muốn nghe ý kiến của ngài."

"Mở một lớp huấn luyện nữa?" Phương Linh Quân hỏi: "Là lớp huấn luyện gì?"

Kể từ khi trường học viện sư phạm Kim Xuyên được thành lập, đã dùng hết sức để đào tạo những tiên sinh để dạy học, rồi mới phân chia các tiên sinh đến nhiều nơi ở Xuyên Thục để mở trường học, mở rộng giáo dục bắt buộc.

Advertisement
';
Advertisement