Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Lão Ưng cũng là một nhân viên hộ tống tương đối dày dặn kinh nghiệm, rất nhiều cận vệ bên cạnh Kim Phi đều cùng một nhóm với anh ta, có mối quan hệ tốt với nhau.

Nhìn thấy phi thuyền cất cánh, một số cận vệ cũng quay đầu nhìn lại.

Một cận vệ đi ở phía sau nhìn thấy xung quanh không có ai thì hỏi tiểu đội trưởng: "Đội trưởng, nhóm Lão Ưng không sao chứ?"

“Có thể có chuyện gì được chứ?” Tiểu đội trưởng nhỏ giọng trả lời: "Không phải tiên sinh vừa mới nói à, nếu thật sự không có điều kiện để hạ cánh thì không cần phải hạ cánh."

"Nói thì nói như vậy, nhưng phi thuyền bay ngược chiều gió đi đến thành Vị Châu, ước đoán nhiên liệu cũng sẽ nhanh chóng bị dùng hết, còn có thể bay về được nữa không?" Cận vệ hỏi với vẻ lo lắng.

"Vậy thì có thể làm sao đây, ngươi cũng đã đi theo tiên sinh đến thành Du Quan, biết ở phía bắc trời lạnh đến mức nào, thành Vị Châu cũng xấp xỉ với thành Du Quan, các huynh đệ ở đều đang chờ áo bông để trải qua mùa đông đó!"

Tiểu đội trưởng nhỏ giọng trả lời.

Cận vệ thở dài, không hỏi nữa.

"Ngươi yên tâm đi, nếu không thể hạ cánh thì có nghĩa là gió ở phương bắc rất mạnh, phi thuyền bay theo chiều gió, không tiêu hao nhiều nhiên liệu, dựa theo kinh nghiệm của Lão Ưng, bay đến trạm tiếp tế trong sa mạc cũng không phải là vấn đề lớn.”

Tiểu đội trưởng nhìn cận vệ vẫn còn lo lắng, nhỏ giọng an ủi: "Hơn nữa, Lão Ưng có mạng lớn, lúc trước ở trên núi Thái Hành nguy hiểm như vậy, hắn đều có thể sống sót trở về, lần này chắc chắn cũng sẽ không có chuyện gì đâu!"

Lúc trước Tấn Vương tập kích bất ngờ vào đội hình phi thuyền của nhóm Lão Ưng, vì là lần đầu tiên họ gặp phải Hải Đông Thanh, nhóm Lão Ưng hoàn toàn không có lòng đề phòng, tất cả phi thuyền đều bị bắt và phá hỏng, chỉ có một mình Lão Ưng chạy thoát, rồi mới gặp được Thấm Nhi ở trong núi, đi theo Thấm Nhi trở về Xuyên Thục.

Cận vệ nghe thấy tiểu đội trưởng nói như vậy thì cuối cùng cũng yên tâm một chút, còn muốn nói thêm gì đó, lại nhìn thấy tiểu đội trưởng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

Quay đầu nhìn lại thì phát hiện trưởng xưởng của xưởng thủy tinh mang người đi ra nghênh đón, cận vệ nhanh chóng nuốt lời vào trong.

"Tiên sinh, sao hôm nay ngài có thời gian để đến đây vậy?" Trưởng xưởng xoa tay và nói: "Ta cũng không biết ngài đến, tuyết ở trên đường còn chưa quét, ta sẽ gọi người đến quét ngay!"

Với sự phát triển của sản xuất công nghiệp dưới trướng của Kim Phi, nhu cầu về thủy tinh càng ngày càng lớn, hiện nay, việc sản xuất thủy tinh vẫn đang trong giai đoạn bí mật, chỉ có thể xây dựng thêm phân xưởng dựa trên nền tảng ban đầu, không thể xây dựng nhà xưởng lớn hơn nữa ở bên ngoài được, cho nên xưởng thủy tinh vẫn trong trạng thái hoạt động liên tục, sau khi có tuyết rơi, các nhà xưởng khác đều tổ chức cho công nhân dọn dẹp tuyết đọng ở trên đường, chỉ có xưởng thủy tinh là không dọn dẹp.

Lúc trời có tuyết rơi thì không sao, hai ngày nay, tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng đã làm tan một phần, rồi lại đóng băng, khiến cho mặt đường trơn không chịu được.

Lúc này còn muốn đi xúc băng cũng rất phiền phức, trưởng xưởng không có cách nào khác, đành phải cho người mang một ít xỉ than đá đốt thủy tinh trải xuống đường, để công nhân không bị trượt chân.

Mặc dù không trơn như vậy, nhưng mặt đường trông có vẻ rất bẩn.

"Được rồi, được rồi, Lão Điền, thật sự không vội!" Kim Phong liếc mắt nhìn trưởng xưởng một cái: "Ta không đến đây để kiểm tra đâu, ta có việc, làm xong thì sẽ rời đi ngay!"

Nghe Kim Phi nói có việc thì trưởng xưởng vội vàng hỏi: “Vậy đến văn phòng nói chuyện đi!”

“Đến thẳng phân xưởng đi, cũng lâu rồi ta không đến, để xem quy trình công nghệ mới của các ngươi thế nào.”

Ban đầu, xưởng thủy tinh là một mô hình sản xuất của một xưởng nhỏ, để nâng cao năng suất sản xuất, thời gian trước, Kim Phi đã cải tiến lại quy trình công nghệ sản xuất cho bọn họ một lần nữa, lần này đúng lúc qua đây thì đi xem thử.

Kim Phi muốn đến phân xưởng, trưởng xưởng vội vàng dẫn đường ở phía trước.

Thủy tinh cần được tinh luyện ở nhiệt độ cao, nên khi bước vào phân xưởng, một luồng hơi nóng đã phả vào mặt, rất nhiều công nhân thổi thủy tinh đều đang mặc quần áo lao động của mùa hè.

Công việc này thực sự rất phù hợp với mùa đông, nhưng đến mùa hè lại bị giày vò, hầu như ngày nào cũng có công nhân bị cảm nắng.

Kim Phi đi thăm quy trình sản xuất của công nhân một chút trước, rồi mới đi theo trưởng xưởng bước vào văn phòng, nói với trưởng xưởng về những yêu cầu của mình đối với việc chiếc kính cần sản xuất.

Rời khỏi xưởng thủy tinh thì đã là chập tối rồi, Kim Phi đang định trực tiếp quay về ăn tối thì nhìn thấy một chiếc phi thuyền bay về phía làng.


Làng Tây Hà là trung tâm hành chính của Xuyên Thục, mỗi ngày nhận được hàng trăm phần báo cáo về chiến sự, cũng sẽ có rất nhiều mệnh lệnh được gửi đi từ đây, trong đó có một số báo cáo về chiến sự và mệnh lệnh phải có phi thuyền hộ tống, cho nên mỗi ngày có rất nhiều phi thuyền cất cánh và hạ cánh, Kim Phi cũng không quá để ý.
Advertisement
';
Advertisement