"Thấm Nhi có tính giận dai, không dễ dàng dỗ được cô ấy đâu!" Kim Phi có chút lo lắng.
Vì những trải nghiệm từ khi còn nhỏ, tính cách của Thấm Nhi bên ngoài nhìn thì lạnh lùng điềm tĩnh nhưng bên trong lại điên cuồng. Có thể bề ngoài cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì nhưng thực ra lại rất cố chấp, nếu không thì ban đầu cô ấy cũng đã không chẳng từ mà biệt.
Trên thực tế, mối lo ngại của Kim Phi là đúng.
Tối hôm đó, sau bữa tối, Kim Phi còn chưa kịp gọi Thiết Chuỳ để hỏi về tình hình của Ngưu Bôn và Thấm Nhi thì Thiết Chuỳ đã chạy vào với vẻ mặt vô cùng phấn khích: "Tiên sinh, tiên sinh, ngài biết tên tiểu tử Ngưu Bôn đó đang ở đâu không?"
“Ở đâu?” Kim Phi hỏi.
Bên cạnh bọn họ, Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương và mấy người khác cũng vểnh tai lên hóng chuyện.
"Cậu ta bị Thấm Nhi đánh cho đến nỗi phải vào phòng y tế!" Thiết Chuỳ cười đến không ngậm được miệng.
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Kim Phi kinh hãi.
Trong hai năm qua, khi thu nhập của nữ công nhân ngày càng ổn định, cộng với sự tuyên truyền của đại đội phụ nữ, hiện tượng trọng nam khinh nữ ở Kim Xuyên càng ngày càng giảm. Những người phụ nữ cũng đã biết đứng lên khi bị ngược đãi.
Mặc dù hai năm nay tình trạng các cặp vợ chồng trong làng gây gổ với nhau cũng xảy ra, nhưng đúng như lời Thiết Chuỳ nói, đánh nhau đầu giường thì cuối giường làm lành, chưa có ca nào nặng đến nỗi phải đưa vào phòng y tế.
"Đôi uyên ương số khổ này khó khăn lắm mới quay lại được với nhau, không thể lại chia ly nữa. Đương gia, chàng đi tìm Ngưu Bôn xem xem!", Quan Hạ Nhi nói tiếp: "Ta sẽ đi tìm Thấm Nhi, hỏi xem cô ấy nghĩ thế nào".
“Được rồi”, Kim Phi miễn cưỡng đặt bát đũa xuống, cùng Thiết Chuỳ đi tới phòng y tế.
Khi họ vội vã đến phòng y tế, Ngưu Bôn cũng vừa đi ra.
Chỉ là lúc này Ngưu Bôn hai hốc mắt thâm đen, bước đi khập khiễng, trông vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
"Ngươi không sao chứ?" Kim Phi hỏi.
"Không sao đâu, chỉ là ta lười đôi co với phụ nữ như cô ấy thôi..."
"Ngươi im lặng đi, lần ăn đòn này đúng là ếch chết tại miệng đấy!"
Kim Phi tức giận giơ chân lên muốn đá đối phương, nhưng thấy Ngưu Bôn quá thảm hại thì lại thu chân lại.
"Sư phụ, người đừng lo lắng. Thấm Nhi tỷ ra tay có chừng mực, nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng thực chất chỉ là vết thương ngoài da. Không sao đâu, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn".
Chu Cẩm đi theo anh ta ra ngoài cười, nói: "Chỉ là vết thâm trên mắt có chút nghiêm trọng, con trâu rừng này chắc phải làm thú ăn sắt một thời gian rồi!"
“Ha ha ha, Cẩm Nhi cô nương thật hài hước!” Thiết Chuỳ bật cười: “Cô không nói thì ta cũng không phát hiện ra Ngưu Bôn này trông rất giống con thú ăn sắt ở phía sau núi!"
Nói xong còn không quên trêu chọc Ngưu Bôn: "Lão Ngưu, không phải cậu có họ hàng gì với con thú ăn sắt đó đấy chứ?"
"Cút cút cút, huynh mới là họ hàng của thú ăn sắt thì có!"
Ngưu Bôn tức giận đến mức dùng chân đá Thiết Chuỳ, nhưng Thiết Chuỳ cười toe toét đã tránh được.
"Được rồi, đừng gây sự nữa!" Kim Phi ngăn hai người lại, sau đó hỏi: "Có chuyện gì vậy? Không phải ta bảo ngươi đi xin lỗi sao? Sao lại ra nông nỗi này?"
"Cái này thì con biết", Chu Cẩm trợn mắt lườm Ngưu Bôn: “Ngưu Bôn đã gõ cửa phòng Thấm Nhi tỷ, nhưng tỷ ấy không thèm để ý. Kết quả là con trâu rừng này đã trèo qua cửa sổ để vào nhà và bị Thấm Nhi tỷ đánh cho một trận nên thân rồi ném ra ngoài!"
"Tên đầu sắt này, dám nhảy qua cửa sổ nhà Thấm Nhi!"
Kim Phi lúc này cũng không biết nên bình phẩm về Ngưu Bôn như thế nào nữa.
“Ở bên ngoài cậu cũng thường xuyên làm mấy chuyện này phải không?” Thiết Chuỳ nháy mắt.
"Cái đó..." Ngưu Bôn đang chuẩn bị bốc phét thì đột nhiên nhìn thấy Chu Cẩm trừng mắt nhìn mình, sợ đến mức vội vàng chữa cháy: "Huynh cho rằng ai cũng giống huynh sao? Ta là quân tử, cái gì mà nhảy tường trèo cửa sổ cơ chứ?"
Nói xong, anh ta ra vẻ chính trực chỉ vào Thiết Chuỳ nói: "Ta cũng nói cho huynh biết, sau này huynh cũng nên biết điều chút, đừng có suốt ngày làm bậy làm bạ ở ngoài..."