Ngưu Bôn quay đầu nhìn lại, xác nhận Thấm Nhi không có ở đó, sau đó thở phào nhẹ nhõm, hỏi Chu Cẩm: "Thấm Nhi không có ở đây sao cô lại lườm ta?"

"Không có Thấm Nhi tỷ ở đây là huynh có thể nói bậy bạ à? Vậy thì đáng bị đánh!" Chu Cẩm trợn mắt nhìn Ngưu Bôn.

Đang lúc mấy người đang nói chuyện, một nữ quân y chạy tới: "Chu viện trưởng, người bệnh ở giường số tám lại nôn mửa, mời cô qua xem xem!"

"Sư phụ, mọi người nói chuyện trước đi, con qua đó xem xem!"

"Mau đi làm việc đi, bọn ta cũng đi đây!"

Kim Phi đưa Ngưu Bôn ra khỏi phòng y tế nhưng cũng không có nơi nào để đi nên sau cùng y lại đưa anh ta đến phòng thí nghiệm.

Nhìn những dãy đèn điện trên đường, Ngưu Bôn cảm thán: “Tiên sinh, làng ta thay đổi nhiều quá. Trước đây cho dù có đánh chết, ta cũng không bao giờ tưởng tượng được lại có thứ thần kỳ gọi là đèn điện như thế này!”

Vừa rồi nhìn thấy đèn điện trong phòng y tế, anh ta còn tưởng rằng mắt mình bị Thấm Nhi đánh hỏng nên sinh ra ảo giác, sau đó mới có người giải thích cho anh ta biết đèn điện là gì.

Lúc này xưởng phát điện ở Trường Xà Câu vẫn chưa hoàn thiện, nguồn điện mà trong thôn sử dụng đều là từ máy hơi nước và máy phát điện trong phòng thí nghiệm. Chưa tiến vào phòng thí nghiệm đã có thể nghe thấy tiếng gầm rú của máy hơi nước.

“Tiên sinh, tất cả đèn điện trong làng đều phát sáng nhờ cục sắt này sao?”

Ngưu Bôn hỏi và chỉ vào máy phát điện.

"Ừm", Kim Phi gật đầu, dẫn Ngưu Bôn đi vào căn phòng nhỏ bên trong cùng của phòng thí nghiệm.

Y thường ở trong căn phòng này vẽ bản vẽ, bên trong có bàn có ghế. Vì căn phòng này ở tít bên trong, cho nên sau khi đóng cửa lại cũng khá yên tĩnh. Mặc dù vẫn nghe thấy tiếng máy phát điện và máy hơi nước, nhưng tiếng ồn không ảnh hưởng đến việc trò chuyện.

Phòng thí nghiệm là cấm địa, ngay cả Thiết Chuỳ cũng không đi theo. Lúc này trong phòng chỉ có hai người là Kim Phi và Ngưu Bôn. Ngưu Bôn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi bằng vẻ mặt khổ sở: "Tiên sinh, giờ ta nên làm thế nào?"

"Lo lắng rồi sao?" Kim Phi liếc anh ta một cái: "Không phải sáng nay ngươi vẫn oai phong lắm sao?"

"Tiên sinh, ta biết mình sai rồi, xin hãy giúp ta nghĩ cách giải quyết. Nếu không, Thấm Nhi lại bỏ đi mất, ta biết tìm cô ấy ở đâu?" Ngưu Bôn không ngừng van xin.

"Ta không phải chuyên gia tình cảm, loại chuyện này không phải ngươi nên hỏi Thiết Chuỳ sao?" Kim Phi trả lời có chút bất lực.

Khi nói đến việc quản lý bốn quận của Hoài Bắc, Kim Phi còn có thể giúp Ngưu Bôn nghĩ ra cách, nhưng về mặt tình cảm đến bản thân y nhiều khi cũng bối rối.

"Thiết Chuỳ chỉ hiểu chuyện tình cảm của mình thôi, tối ngày huynh ấy chỉ biết đàn đúm ở thanh lâu. Những chiêu huynh ấy dùng đối phó được với các cô nương trong thanh lâu. Nhưng mang nó đi đối phó với Thấm Nhi thì có khi ta còn ăn đòn thêm vài trận nữa", Ngưu Bôn bĩu môi.

"Nói cũng phải", Kim Phi gật đầu.

Thiết Chuỳ và Vạn Vũ Hồng qua lại đã lâu nhưng không có tiến triển gì lớn. Hơn nữa anh ta còn tối ngày bị Vạn Vũ Hồng nhéo tai mắng mỏ, nói chung cũng không thể xem là quân sư đáng tin cậy trong tình trường.

"Lão Ngưu, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là ta thật sự không có cao kiến gì hay".

"Tiên sinh, ở đây không có người ngoài, ngài cũng đừng khiêm tốn nữa. Nếu ngài không cao tay thì các vị phu nhân của ngài tự dưng lại hòa thuận với nhau được như vậy chắc?" Ngưu Bôn không ngừng cúi đầu: "Xin tiên sinh hãy dạy ta, ta thật sự không biết phải làm sao!"

Kim Phi vẫn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Ngưu Bôn, y cảm thấy có chút mềm lòng.

"Hay là thế này đi, ta nghe nói ngươi có thể thổi sáo, ta sẽ viết cho ngươi một bài hát, ngươi có thể hát cho Thấm Nhi nghe được không?" Kim Phi nói.

"Hát?" Ngưu Bôn liên tục gật đầu: "Được được được, trước kia lúc chăn trâu ta thổi sáo rất giỏi. Mấy bài dân ca ta cũng hát được!"

“Vậy thì ngươi tự đi pha trà rồi đợi một lát đi”.

Kim Phi chỉ vào chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh, sau đó cầm giấy bút lên.

Ngưu Bôn vội vàng đi sang một bên lật đật pha trà.

Khi ấm trà đã sôi, Kim Phi cũng ngừng viết.

Advertisement
';
Advertisement