Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Ngưu Bôn cẩn thận rót một tách trà cho Kim Phi, y nhận lấy tách trà và đưa bản thảo cho Ngưu Bôn.

"Đa tạ tiên sinh", Ngưu Bôn nhanh chóng nhận lấy bằng cả hai tay.

"Ta nói trước cho ngươi biết, ta không đảm bảo sẽ có tác dụng!"

"Không sao, không sao. Có tác dụng hay không ta cũng rất biết ơn ngài!"

Ngưu Bôn nhìn xuống bản thảo.

“Giặc đã vượt qua chín bức tường thành, ta lại đang say sưa trên lưng ngựa, lặng lẽ ngắm nhìn vạt áo đang tung bay, giây phút chạm vai lướt qua nhau góc váy nàng khẽ lay động”.

“Đi khắp ba sông sáu bờ, mượn lưỡi đao làm cánh buồm, mặc cho sương đã ướt đẫm áo, ngạo nghễ đưa mắt nhìn tứ phương”.

Ngưu Bôn nhỏ tiếng đọc mấy dòng đầu tiên, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại những người đã gặp và những việc đã qua ở Giang Nam, đất Tần và đất Tấn. Nhớ lại khi anh ta dẫn đội dân quân đi tấn công liên tiếp mấy thành trì, đến nỗi chiến mã cũng quỵ xuống vì kiệt sức.

“Nhiều năm ta lấy gió tuyết làm gối, tranh ăn cùng mãnh hổ, buông cần câu cá cùng thuyền phu, mượn Ngoạ Long mấy lượng tiền”.

"Đất Thục mưa bụi liên miên, ngoài quan ải thây chất thành đống, nụ cười của nàng giống như ác khuyển, làm dây cung trong lòng ta rung lên bồi hồi!"

Nghĩ đến đây, Ngưu Bôn nhớ lại những mùa hè trong hai năm qua. Ở Xuyên Thục đúng là mưa không ngớt, ngoài quan ải quả thực đầy xác người chết đói, đâu đâu cũng thấy lưu dân và nạn dân. Có vài lần Ngưu Bôn bị lạc, có tiền cũng không thể mua được cái ăn. Cho nên chỉ có thể vào núi săn bắn hoặc ra bờ sông câu cá.

“Nhàn nhã bình hoa thưởng nguyệt, đêm xuân này thật tươi đẹp, khi tỉnh mộng mở mắt ra, bộ giáp sắt đã lạnh cóng!”

“Ước nguyện bấy lâu chỉ là mũi tên bay đi, cố hương xa tận chân trời, không biết ai ca khúc ca ngắn ngủi, khiến ta bàng hoàng không thể tiến về phía trước”.

Ngưu Bôn cũng là một trong những nhân viên hộ tống đầu tiên, anh ta đã tham gia hầu hết các hoạt động ngay từ những ngày đầu thành lập tiêu cục Trấn Viễn. Sau này mặc dù đã từ chức để đi tìm Thấm Nhi, nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn mơ về cuộc sống lúc còn ở quân doanh, được kề vai sát cánh với những người đồng đội, thi thoảng cũng nhớ quê nhà.

Đôi khi đi đến một thành trì mới, nhìn đường phố đông đúc nhưng không biết tìm Thấm Nhi ở đâu, Ngưu Bôn cũng sẽ cảm thấy lạc lõng, cảm thấy như sức lực trong cơ thể mình không thể sử dụng được.

"Ngàn dặm khói lửa mù mịt, uống rượu cùng các vị anh hùng, công lao này xin khước từ, chỉ muốn cài cho nàng chiếc trâm ngọc!"

“Trở về con ngõ xưa ăn tô mỳ, nhìn tuyết rơi cạnh giường, lấy viên minh châu trên thắt lưng bắn chim sẻ, đứng trước cây sơn trà trong sân”.

Đọc đến đây lời bài hát kết thúc, Ngưu Bôn hai mắt đỏ hoe, một lúc sau mới bình tĩnh lại, cúi đầu với Kim Phi: "Cảm ơn tiên sinh!"

Bài hát này thực chất là một bài hát cổ phong mà Kim Phi từng nghe ở kiếp trước, do ca sĩ tên là Hoa Chúc sáng tác. Sau khi nghe câu chuyện của Ngưu Bôn trước đó, y cảm thấy lời bài hát này rất hợp với câu chuyện và trải nghiệm của họ, cho nên mới thử viết cho Ngưu Bôn hát.

Nhưng trong mắt Ngưu Bôn, Kim Phi đã viết một bài hát dành riêng cho anh ta và Thấm Nhi.

Trong phong tục của Đại Khang, viết lời bài hát không phải là một nghề phổ biến, với địa vị hiện tại của Kim Phi, đây quả thực là một ân huệ quá lớn.

Phải nói rằng Ngưu Bôn cao to lực lưỡng trông khá thô kệch, trên mặt còn có một vết sẹo gớm ghiếc nhưng anh ta lại rất có năng khiếu âm nhạc. Kim Phi không hiểu nhiều về âm nhạc và cũng không biết nhạc phổ, y chỉ hát theo trí nhớ vài câu mà Ngưu Bôn sau đó đã học được ngay, thậm chí còn sửa lại mấy chỗ Kim Phi hát sai.

"Tiên sinh, cảm ơn ngài rất nhiều. Nếu Thấm Nhi và ta thành hôn, ngài chính là ông mối của bọn ta!"

Ngưu Bôn lại cúi chào Kim Phi rồi quay người chạy một mạch.

Mặc dù Thấm Nhi rời đi mà không từ biệt, nhưng Châu Nhi vẫn luôn giữ phòng cho cô ấy. Lúc này Thấm Nhi và Châu Nhi đang ngồi trên giường, chậm rãi trò chuyện.

"Châu Nhi, giờ bên cạnh Bệ hạ chỉ còn có cô, cô không tới túc trực trước cửa Ngự thư phòng có ổn không?" Thấm Nhi có chút áy náy hỏi.

Cửu công chúa trước đây tổng cộng có ba thị nữ, lúc mới tới Xuyên Thục liền bị phục kích, trong đó có một người hy sinh để bảo vệ Cửu công chúa, sau đó Thấm Nhi cũng rời đi.


Lúc còn có hai người, họ có thể đổi ca cho nhau và nghỉ ngơi, nhưng bây giờ Châu Nhi là thị nữ duy nhất còn sót lại bên cạnh Cửu công chúa nên không có người thay ca. Cô ấy luôn phải túc trực ngày đêm, quanh năm không được nghỉ ngơi thì chắc hẳn phải mệt lắm.
Advertisement
';
Advertisement