Kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, khoảng cách giàu nghèo trong thời phong kiến là vô cùng lớn, người dân bình thường tiết kiệm được một ít tiền đã rất khó chứ đừng nói đến vàng.
Rất nhiều người dân bình thường cả đời đều chưa được tiếp xúc với vàng, cùng lắm là sau khi vào thành, sẽ nhìn thấy những đôi bông tai bằng vàng trên tai của những người nhà của những gia đình giàu có.
“Thế cũng đúng.” Hàn Phong gật đầu, sau đó cười nói: "Cảm tạ lòng tốt của ngươi, nhưng vàng thì không cần đâu, chúng ta cưu mang người nhà của ngươi cũng không phải vì vàng của ngươi.”
“Ta hiểu, nhưng đây là một chút tấm lòng của ta, xin Hàn đại nhân nhận lấy."
“Tấm lòng thì ta nhận, nhưng vàng ta sẽ không lấy, nếu chúng ta nhận thì khi trở về sẽ không dễ ăn nói.”
Hàn Phong cười nói: “Có lẽ các ngươi cần số vàng này hơn chúng ta.”
Đối với người dân bình thường và thậm chí là rất nhiều địa chủ cường hào thì vàng là một thứ rất quý giá và tượng trưng cho tài nguyên, nhưng hiện giờ đối với Kim Phi mà nói thì vàng đã không còn quan trọng nữa, Kim Phi càng hy vọng có thêm nguồn cung cấp lương thực có thể giúp nhiều người sống sót hơn.
Nhưng Hàn Trầm thì khác, nền móng của họ quá yếu, mặc dù họ đã thực hiện một loạt biện pháp để ổn định đời sống của người dân nhưng việc khôi phục nền kinh tế trong khoảng thời gian ngắn là không thể đạt được nên họ cần số vàng này để trao đổi vật tư với nơi khác.
"Hiện tại người đã được đưa đến nơi an toàn, chúng ta trở về nhận mệnh, đường xa dặm thẳng có duyên gặp lại!” thấy Hàn Trầm vẫn còn nhún nhường thì Hàn Phong trực tiếp chắp tay làm lễ: “Đúng rồi, những người trước đây ngươi phái đến Đông Hải, khi về ta sẽ thả bọn họ đi, nếu sau này muốn đến Đông Hải tìm người thì cứ quang minh chính lại đến là được, không cần phải phái gián điệp.”
Nói xong cũng không đợi Hàn Trầm trả lời mà trực tiếp dẫn theo Giang Văn Văn đi về phía phi thuyền.
Hàn Trầm thấy Hàn Phong thật sự không muốn vàng bèn vội vàng chắp tay làm lễ ở phía sau để bày tỏ lòng cảm kích một lần nữa.
Hàn Phong bước đi rất nhanh, mãi cho đến khi lên phi thuyền thì người đàn ông vạm vỡ cầm vàng trước đó mới nhận ra: “Bọn họ cứ rời đi như vậy sao?”
Trước khi đến, người của Hàn Trầm đã đã thảo luận rất lâu có nên đến cuộc hẹn hay không, có người lo lắng đây là một cái bẫy, có người lo lắng tiêu cục Trấn Viễn sẽ bắt Hàn Lưu Thị và đứa nhỏ làm con tin để uy hiếp Hàn Trầm nhưng cuối cùng đối phương không yêu cầu bất kỳ điều kiện nào, thậm chí còn không cần vàng mà đã trực tiếp rời đi.
Giống như bọn họ thật sự chỉ hộ tống ba mẹ con về đoàn tụ với Hàn Trầm mà thôi.
“Đây chính là sự gan dạ và tự tin của quốc sư đại nhân!” Hàn Trầm xúc động nói.
Ở Đông Hải có quá nhiều người dân bị chia cắt khỏi người thân, những người khác trong tiêu cục Trấn Viễn cũng không quan tâm mà lại đặc biệt đưa ba người Hàn Lưu Thị thì chắc chắn là vì Hàn Trầm.
Không đề cập tới điều kiện là thiện ý mà Kim Phi dành cho hắn và cũng là sự tự tin của Kim Phi, việc gì hắn có thể làm thì bản thân Kim Phi cũng có thể làm được.
Trước đây Hàn Trầm đã ngưỡng mộ Kim Phi, mặc dù lần này không gặp được Kim Phi nhưng thông qua chuyện này thì hắn càng hiểu rõ Kim Phi hơn.
"Kệ đi, nếu bọn họ không nhận thì cứ mang về đi!"
Hàn Trầm nhìn phi thuyền cất cánh thì quay người ra hiệu cho người đàn ông vạm vỡ cất vàng đi, sau đó nhìn về phía Hàn Lưu Thị: “Nương tử, khi trở về nàng hãy kể thêm cho ta nghe về chuyện ở Đông Hải đi.”
"Được." Hàn Lưu Thị khẽ gật đầu.
...
Trên phi thuyền, Giang Văn Văn cũng có chút không hiểu: “Hàn cục trường, cứ giao Hàn Lưu Thị cho Hàn Trầm như thế thôi sao?”
"Nếu không thì sao?" Hàn Phong hỏi: "Ngươi muốn yêu cầu hắn làm cái gì, hay là muốn đưa ra điều kiện gì?"
"Cái này... " Giang Văn Văn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quả thật không cần phải đưa ra bất kỳ điều kiện gì đối với Hàn Trầm.