Ngụy Đại Đồng hẳn là vừa mới đến, quần áo còn chưa thay, mặc dù không có vết bẩn, nhưng rất nhiều chỗ đều đã nhăn nheo.
“Mọi chuyện rất thuận lợi,” Ngụy Đại Đồng nói: “Mấy ngày trước ta đến đập chứa nước mãi đến khi trở về đập Đô Giang mới thấy thư của tiên sinh, nên đã đến trễ xin tiên thứ lỗi.”
"Không sao, cái đập lớn này cũng không cần gấp đến vậy." Kim Phi hỏi: “Công việc bên Tây Xuyên đã sắp xếp xong chưa?"
Lũ xuân sắp đến, công việc của Ngụy Đại Đồng có liên quan chặt chẽ đến việc kiểm soát lũ lụt. Kim Phi có hơi lo lắng ông ta vội vàng chạy tới đây thì đập Đô Giang sẽ xảy ra chuyện.
“Tiên sinh yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi hết rồi.” Ngụy Đại Đồng lấy từ trong túi sau lưng ra một chồng văn kiện: “Lần này lại đây cũng là để báo cáo với bệ hạ và tiên sinh về việc xây dựng đập chứa nước.”
Hạt giống lúa nước L đã được phân phối cho các hợp tác xã mua bán, năm nay đã bắt đầu gieo trồng quy mô lớn.
Trồng lúa cần lượng nước lớn, trước đây ở Xuyên Thục không có nhiều nơi thích hợp để trồng lúa, nhưng sau vài công cuộc ra công cứu giúp, xây dựng đập Đô Giang để đưa nguồn nước cuồn cuộn của sông Kim Mã liên tục đi vào đồng bằng Xuyên Thục, sau đó lại được đưa đến nhiều nơi khác nhau thông qua các kênh dẫn nước để cung cấp đủ nguồn nước cho việc trồng lúa.
Lương thực dự trữ ở Xuyên Thục vốn đã rất thấp, việc thu hoạch lúa nước L năm nay có liên quan đến việc đói no của người dân, Kim Phi vô cùng quan tâm và ra hiệu cho Châu Nhi rót cho Ngụy Đại Đồng một tách trà, sau đó cầm lấy văn kiện Ngụy Đại Đồng đưa qua xem.
Từ văn kiện cho thấy, công việc của Ngụy Đại Đồng tiến triển rất thuận lợi, nhưng nhiều con kênh mới được xây dựng vào năm ngoái, năm nay là lần đầu tiên thông nước, còn có vấn đề gì hay không thì phải thông nước mới có thể kiểm nghiệm.
"Vất vả cho Ngụy đại nhân rồi!" Kim Phi đọc văn kiện xong lại gật đầu với Ngụy Đại Đồng.
Kể từ khi đi theo Kim Phi, phần lớn thời gian Ngụy Đại Đồng đều đi bôn ba khảo sát khắp nơi, thường xuyên màn trời chiếu đất.
Chức quan càng ngày càng cao, nhưng làn da lại càng đen đi, so với lần đầu gặp Kim Phi đã già đi rất nhiều, có thể gọi là có đủ tận tâm.
"Việc ta đang làm bây giờ chính là giấc mơ cả đời của ta. Dù có mệt mỏi đến đâu thì vẫn vui vẻ. Trước đây muốn làm thêm chút cũng không có cơ hội này đâu." Ngụy Đại Đồng cười lắc đầu, sau đó hỏi: "Sao tiên sinh lại muốn xây đập nước ở làng Tây Hà?"
Ngụy Đại Đồng tới làng Tây Hà mấy lần, biết dòng sông nhà phía tây làng đó, theo Ngụy Đại Đồng thấy, dòng sông nhỏ đó rất hẹp, nước chảy không to, độ khí xây đập nước cũng không lớn, vì sao phải gọi mình tới?
Chẳng lẽ đập nước Kim Phi muốn xây có chỗ nào đặc biệt?
Cũng chính vì sự tò mò này, sau khi Ngụy Đại Đồng nhận được thư của Kim Phi, đã vội sắp xếp công việc ở đập Đô Giang cho tốt, rồi lập tức chạy tới.
Quả nhiên, đáp án của Kim Phi y như ông ta đoán: “Cái đập nước ta muốn xây, không giống với đập nước khác lắm, ta muốn dùng đập nước này để phát điện!”
“Phát điện?” Lúc trước Ngụy Đại Đồng luôn ở đập Đô Giang, còn chưa biết chuyện đèn điện, cũng chưa từng nghe nói về điện cơ.
“Là thế này…”
Kim Phi nói về ý tưởng máy phát điện và phát điện bằng sức nước.
Vừa nãy lúc Ngụy Đại Đồng vào làng, ông ta đã thấy đèn điện bên đường, nhưng không hiểu đây là gì, chuẩn bị quay về tìm một người hỏi thử, bây giờ không cần hỏi nữa, Kim Phi đã giải thích cho ông ta rồi.
Quay đầu nhìn đèn điện bên cạnh, Ngụy Đại Đồng cân nhắc suy nghĩ, thăm dò hỏi: “Ý tiên sinh ngày là, muốn trang bị một động cơ trong đập lớn này, sau đó lúc dòng chảy đi qua, có thể đẩy cho động cơ này xoay quang để phát điện, thắp sáng những đồ vật gọi là đèn điện này?”
“Ngụy đại nhân không hổ là hiểu sâu biết rộng, vừa nói đã hiểu.” Kim Phi khen ngợi nói.
“Tiên sinh ngài quá coi trọng ta rồi,” Ngụy Đại Đồng lắc đầu, sau đó hỏi: “Đập chứa nước mà lúc trước chúng ta trù tính, bây giờ còn có mấy cái vẫn xây móng kìa, cần quy hoạch lại lần nữa không?”
Theo ông ta thấy, nếu đập nước đã có thể phát điện, không tận dụng được thì chả khác nào lãng phí sao?
“Tạm thời không cần,” Kim Phi nói: “Đập phát điện thủy lợi bây giờ vẫn còn là ý tưởng, nhân tố không ổn định trong đó quá nhiều, không hợp để mở rộng trên diện tích lớn, trước tiên chúng ta thử nghiệm ở đây, đợi tích lũy đủ kinh nghiệm rồi hãy thử ở nơi khác, quá trình này có thể cần mấy năm mười mấy năm thậm chí mấy chục năm.