Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Kim Phi gặp Hàn Trầm, trước đó y cũng không biết nhiều về người này nên tạm thời không đưa ra phán đoán, ngược lại chỉ gật đầu ra hiệu cho Hàn Trầm tiếp tục nói.

"Quốc sư đại nhân, từ khi nghe được những việc ngài đã làm, ta đã rất khâm phục ngài. Ban đầu ta tìm đường đến Đông Hải, muốn nương nhờ quốc sư đại nhân. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, ta bị thổ phỉ bắt cóc và tách khỏi gia đình. Nếu không có chính sách của đại nhân ở Đông Hải, vợ con ta có lẽ đã không còn sống đến ngày hôm nay".

Hàn Trầm tiếp tục nói: “Không sợ Bệ hạ cùng quốc sư đại nhân chê cười, kỳ thực sau khi chiếm được quận Phụng Đài, ta đã rất kiêu ngạo, cảm thấy mình có chút năng lực. Sau khi phu nhân của ta trở về, nàng đã nói cho ta biết những điều mắt thấy tai nghe ở Đông Hải, ta mới ý thức được khoảng cách giữa ta và đại nhân.

Khi còn trẻ, ta đã đi chu du giang hồ và luôn cho rằng mình có nhiều kiến ​​thức. Nhưng khi đến Kim Xuyên ngày hôm qua, ta mới nhận ra kiến ​​thức của mình ít đến mức nào. Nương tử của ta đã nói đúng, chỉ có theo quốc sư mới có thể tìm lối thoát, và cô ấy cũng luôn nhớ khoảng thời gian làm việc ở thương hội Kim Xuyên".

Nghe vậy, Thiết Thế Hâm và Tiểu Ngọc đưa mắt nhìn nhau.

Khi mới biết Hàn Lưu Thị ở Đông Hải, hoàn toàn có thể lợi dụng Hàn Lưu Thị để uy hiếp Hàn Trầm, hoặc tẩy não Hàn Lưu Thị kích động phản loạn, nhưng Kim Phi đã từ chối cách làm này. Kim Phi chỉ yêu cầu thương hội Kim Xuyên âm thầm đảm bảo an toàn cho mẹ con Hàn Lưu Thị, sau đó lại âm thầm chăm sóc họ một cách phù hợp, khiến cô ta nhìn thấy được bộ mặt đích thực của Đông Hải. Khi đó, Hàn Lưu Thị gặp lại Hàn Trầm chắc chắn sẽ nói tốt cho Đông Hải.

Khi đó có người bàn tán, cảm thấy hành vi của Kim Phi có chút quá nhân từ. Nhưng hiện tại chứng minh quyết định của Kim Phi là chính xác.

“Ta có thể học hỏi chiến lược đánh cường hào địa chủ chia lại ruộng đất của ngài, nhưng nếu muốn có một nơi phát triển ổn định, không những cần đánh cường hào chia ruộng đất mà còn cần khả năng tự bảo vệ và ổn định nguồn cung lương thực. Như vậy mới có thể liên tục tạo ra của cải nuôi sống nhân dân. Nhưng ta lại không có khả năng này”.

Hàn Trầm tiếp tục nói: “Nguồn lương thảo của chúng ta chủ yếu là lương thực thu được trong các cuộc tấn công cường hào địa chủ tại địa phương. Hiện tại chúng ta đã ăn gần hết, lương thực năm nay mới gieo hạt. Có lẽ chúng ta sẽ không đợi được đến mùa hè thu hoạch lương thực. Đến lúc đó không có quân lương, không biết sẽ phát sinh ra những vấn đề phiền phức gì”.

Kinh tế là nhân tố quan trọng trong việc phát triển quyền lực, sở dĩ Xuyên Thục có thể duy trì ổn định phần lớn là nhờ rong biển và cá muối mà trước đó Kim Phi khai thác được ở biển Đông Hải đã giải quyết được vấn đề lương thực quan trọng nhất.

Trước kia người dân ăn không đủ, còn quanh năm bị ức hiếp. Bây giờ họ đi theo Kim Phi và Cửu công chúa, đám cường hào địa chủ đều đã bị đánh đổ, lại còn được ăn no thì bách tính còn tạo phản làm gì nữa.

Tuy nhiên, Hàn Trầm không có rong biển và cá muối, cũng không có kiến ​​thức của Kim Phi nên chỉ có thể dựa vào lương thực tịch thu được để duy trì hoạt động. Mà miệng ăn thì núi lở, lương thực mới lại chưa được thu hoạch. Với tình hình này, thứ đợi Hàn Trầm phía trước là gì, hắn hiểu quá rõ.

"Cho nên, ngươi tới chỗ chúng ta vay lương thực?" Kim Phi hỏi.

"Không phải là vay lương thực mà là xin lương thực!" Hàn Trầm nói: "Nếu ta đã đến quy thuận, như vậy quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng cũng chính là bách tính của Bệ hạ và quốc sư. Xin thỉnh cầu Bệ hạ và quốc sư ra tay cứu trợ, vận chuyển lương thực tới cứu nạn dân!”

"Ngươi muốn dựa vào chúng ta?" Kim Phi cười khổ nói.

Tuy nhiên, trong thâm tâm y cũng biết rằng nếu chấp nhận sự quy thuận của Hàn Trầm thì không thể bỏ mặc sự sống chết của người dân quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng, việc vận chuyển lương thực tới cứu trợ cũng là lẽ đương nhiên.

"Ta không có lựa chọn nào khác", Hàn Trầm cười khổ nói: "Mặc dù ta có thể giải quyết mâu thuẫn nội bộ, nhưng vấn đề lương thực thì không giải quyết được. Khi lương thực cạn kiệt, quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng bách tính sẽ chết đói khắp nơi, nghĩa quân cũng sẽ tan rã. Đợi đến lúc đó mới tới quy thuận thì thà rằng ta tới đây ngay khi bản thân vẫn còn khả năng khống chế nghĩa quân.

Từ góc độ khách quan mà nói, như vậy đối với người dân quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng sẽ tốt hơn. Với cá nhân ta mà nói, tiền đồ của ta cũng sẽ có lợi. Đối với Bệ hạ và quốc sư mà nói, cũng tự nhiên có được hai quận. Vậy là ai cũng có lợi!"

"Hàn tiên sinh, kỳ thực tiên sinh có thể tiếp tục chiếm những quận thành xung quanh để thu lương thảo từ đó. Như vậy là có thể cầm cự thêm một thời gian".

"Càng chiếm được nhiều lãnh thổ, chúng ta càng cần phải nuôi sống nhiều binh lính và người dân. Chỉ riêng quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng đã khiến ta đau đầu rồi. Càng chiếm được nhiều lãnh thổ, sau này sẽ để lại một mớ hỗn độn lớn hơn", Hàn Trầm lắc đầu.

"Ngươi cũng khá khiêm tốn", Kim Phi gật đầu: "Ta đã hiểu mục đích của ngươi, nhưng đột nhiên tiếp quản hai quận đối với chúng ta mà nói cũng là một gánh nặng lớn, chúng ta cần phải đánh giá tình hình một chút mới có thể cho ngươi đáp án".

"Vâng!" Hàn Trầm chắp tay rồi theo Châu Nhi rời đi.

Sau khi hắn rời đi, Cửu công chúa nhìn Kim Phi hỏi: “Phu quân, chàng nghĩ thế nào?”

"Người này lời nói và hành động khá giống giang hồ, nhìn không giống một thư sinh mà giống người lăn lộn trên giang hồ hơn", Kim Phi đáp.

"Theo tin tức thu thập được, Hàn Trầm này mười bảy tuổi đã bỏ nhà đi chu du thiên hạ. Suốt mười năm qua hắn đã đi qua rất nhiều nơi, thường xuyên đi cùng các nhân viên hộ tống thương nhân, cho nên lời nói và hành động khá giống lữ khách giang hồ", Tiểu Ngọc nói.

Advertisement
';
Advertisement