"Chẳng trách", Kim Phi khẽ gật đầu.
"Chẳng trách gì cơ?" Cửu công chúa hỏi.
"Chẳng trách lúc đầu hắn có thể tự mình dụ dỗ bọn thổ phỉ, về sau vào sào huyệt của bọn thổ phỉ rồi còn có thể trở thành đại đương gia. Hoá ra là do hắn từng là một lữ khách giang hồ", Kim Phi giải thích: "Bình thường nếu thư sinh gặp phải tình huống như vậy, e rằng đã bị bọn thổ phỉ giết chết từ lâu, chỉ có một tay giang hồ lão luyện như hắn mới có thể lật ngược tình thế”.
"Ý chàng là hắn không đáng tin cậy?", Cửu công chúa hỏi.
"Không phải", Kim Phi đáp: "Chính những kẻ lăn lộn trên giang hồ mới có con mắt đánh giá tình hình tốt nhất. Hắn đưa ra quyết định như vậy, chẳng phải đối với bản thân hắn cũng là có lợi nhất rồi sao?"
“Đúng vậy”, Cửu công chúa gật đầu: “Chàng nghĩ chúng ta có nên tiếp nhận sự quy thuận của hắn không?”
“Tại sao lại không chứ?” Kim Phi hỏi: “Quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng vừa hay sẽ tạo ra một thế kiềng ba chân với quận Long Tuyền mà Lương ca đang trấn thủ và Thư Châu mà Khánh Hoài đang trấn thủ. Trong tương lai, khi bình định Trung Nguyên có thể điều binh từ ba nơi này, như vậy có thể nhanh chóng chiếm đóng các quận ở giữa".
“Nhưng Hàn Trầm này có thể tin cậy được không?”, Cửu công chúa hỏi.
"Có ai có thể hoàn toàn tin tưởng được sao?" Kim Phi lắc đầu nói: "Cứ coi hắn như một nhân viên hộ tống bình thường, dựa vào sức mình có thể chinh phục hai quận thì được đề bạt thăng chức cũng là lẽ đương nhiên. Cùng lắm thì trong tương lai chúng ta phái người theo dõi sát sao là được".
Thành thật là yếu tố quan trọng nhất, những gì Hàn Trầm vừa nói đều là thành thật, hợp lý, phù hợp với logic và lợi ích của bản thân hắn, cho nên Kim Phi lựa chọn tin tưởng những gì hắn nói.
“Vâng”, Thiết Thế Hâm gật đầu ghi chép, sau đó hỏi: “Vậy ta sẽ chuẩn bị tiếp quản quận Phụng Đài và quận Nguỵ Lăng”.
"Không cần vội vàng như vậy", Kim Phi nói: "Nếu Hàn Trầm muốn quy thuận thì cũng nên tỏ ra chút thành ý, để hắn tự chỉnh đốn đội quân của mình trước đã. Chúng ta cũng không muốn tiếp nhận một mớ hỗn độn".
Sau khi Kim Phi quyết định phương hướng chung, những việc còn lại cũng không cần đích thân giải quyết. Trong mấy ngày tiếp theo, Hàn Trầm đã phối hợp với viện Khu Mật, sau khi hình thành phương án hợp tác liền trình lên cho Kim Phi và Cửu công chúa xem xét. .
Với thiện chí hợp tác, Cửu công chúa phong Hàn Trầm làm quận trưởng quận Phụng Đài và định viễn tướng quân ngũ phẩm, người có thể chỉ huy một đội quân Giáp Đẳng. Tuy nhiên, điều kiện là Hàn Trầm phải chỉnh đốn và thanh lọc lại nghĩa quân của mình. Sau đó, nghĩa quân cũng phải tiếp nhận thêm một số binh lính từ Xuyên Thục, triều đình cũng có quyền điều động Hàn Trầm đi phục vụ nơi khác.
Dưới điều khoản lớn có một số điều khoản nhỏ. Nói chung, phần lớn những điều khoản này đều hạn chế quyền lực của Hàn Trầm và có lợi cho triều đình Xuyên Thục.
Kim Phi nhìn chữ ký và con dấu của Hàn Trầm ở phía dưới các điều khoản, hỏi: “Hắn không phản đối gì sao?”
“Không”, Thiết Thế Hâm lắc đầu: “Kỳ thực, đây là thành ý lớn nhất mà chúng ta có thể đưa ra. Nếu Hàn Trầm đến Đông Hải an toàn, thuận lợi gia nhập tiêu cục thì cho dù có biểu hiện xuất sắc đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm trung đội trưởng. Hiện tại, Hàn Trầm một bước thành định viễn tướng quân kiêm quận trưởng quận Phụng Đài. Trên thực tế, sẽ cai quản hai quận Phụng Đài và Nguỵ Lăng, đồng thời còn nhận được ngũ cốc và những hỗ trợ khác của chúng ta, còn gì cậu ta có thể phản đối được đâu?”
"Đúng vậy", Kim Phi khẽ gật đầu.
Việc thăng chức ở tiêu cục Trấn Viễn chủ yếu dựa vào quân công, phương pháp này nhìn có vẻ rất công bằng, nhưng không phải hoàn toàn không có sơ hở. Ví dụ như có người sẽ trao đổi công lao cho người khác, để tránh tình trạng mua bán như vậy diễn ra, một số hạn chế được đặt ra đối với việc thăng chức trong tiêu cục.
Nếu tính từ lúc Hàn Trầm đi tới Đông Hải, cho dù mọi việc thuận lợi thì cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy thăng cấp lên làm tướng quân.
Cấp bậc này đã được coi là tướng quân cấp cao, địa vị cũng tương tự như Đại Cường - người phụ trách đội hộ tống của Đông Hải. Nếu như vậy mà Hàn Trầm vẫn không hài lòng nữa thì đúng là không biết điều.
“Nếu anh ta không có ý kiến gì thì cứ như vậy mà thực hiện đi”, Kim Phi đặt văn kiện xuống, nhắc nhở: “Bảo Hàn Phong bố trí người theo dõi Hàn Trầm, kịp thời báo cáo nếu phát hiện vấn đề bất thường”.
“Vâng!” Thiết Thế Hâm lấy lại văn kiện, báo cáo những vấn đề khác.
Hàn Trầm ở lại làng Tây Hà thêm hai ngày nữa, sau đó lại trở về quận Phụng Đài. Cuộc sống của Kim Phi lại quay về trạng thái trước đó, dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm, thỉnh thoảng đến trạm thủy điện phía Bắc thôn xem xét tiến độ thi công.
Trạm thuỷ điện này chỉ là thử nghiệm, quy mô không lớn, trưởng làng còn trực tiếp ở lại công trường để giám sát thi công nên tiến độ thi công nhanh chóng. Cuối tháng ba đội thi công đã đào một con đập mới bên cạnh dòng chảy chính của sông, dẫn nước sông sang một bên rồi bắt đầu làm sạch đáy sông và xây dựng nền đập.
Giữa tháng tư, phần nền móng của con đập đã hoàn thành và công trình chính bắt đầu được xây dựng.