Huống chi Kim Phi lại không phải Đổng Trác.
Khi Đổng Trác vào tới thành Lạc Dương đã đốt phá, giết chóc, cướp bóc và làm đủ mọi tội ác khiến dân chúng phẫn uất, cả triều đình và dân chúng đều mong ông ta chết sớm.
Còn tiêu cục Trấn Viễn sau khi chiếm được các thành trì thì mở kho phát lương thực cho bách tính, đánh cường hào chia lại ruộng đất, còn giúp người dân xua đuổi bọn thổ phỉ. Ngoài ra còn áp dụng chế độ tô thuế và nô dịch rất nhẹ, người dân từ đó được lợi thực sự. Bời vậy, họ ủng hộ tiêu cục Trấn Viễn còn chưa kịp chứ sao có thể chống lại Kim Phi đây?
Ở thời phong kiến, khi xuất chinh tham chiến đều cần tìm ra lý do. Nhưng lý do duy nhất mà địa chủ và quý tộc có thể nghĩ ra lúc này là do Cửu công chúa là phụ nữ mà dám đứng ra xưng đế, vi phạm quy luật từ cổ chí kim.
Nhưng đối với thường dân mà nói, cả đời cũng sẽ không gặp được hoàng đế, ai trở thành hoàng đế cũng không thực sự quan trọng, được sống cuộc sống tốt đẹp mới là quan trọng nhất.
Kim Phi có hai công cụ tuyên truyền mạnh mẽ là nhật báo Kim Xuyên và đoàn ca múa. Y tự tin rằng trước khi các địa chủ và quý tộc tự tổ chức được một đội quân thì mình đã có thể hoàn thành quá trình giáo dục tư tưởng sơ bộ cho dân chúng tại mười bảy thành trì và thay đổi thành kiến của hầu hết mọi người đối với chính quyền Xuyên Thục.
Đó là lý do tại sao Kim Phi lại tự tin như vậy.
Sự thật một lần nữa chứng minh Kim Phi đã đúng.
Đám quý tộc giàu có hối hả liên lạc qua lại hơn nửa tháng mới miễn cưỡng tụ họp lại được với nhau, sau đó bắt đầu một cuộc thương lượng kéo dài để tranh giành quyền lợi.
Nhờ sự hòa giải của những quý tộc có uy tín, bọn họ tiếp tục cãi nhau hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đạt được một thoả thuận. Tuy nhiên, một ngày trước khi giới quý tộc các nơi dự định quay trở về để thành lập quân đội của mình, Hàn Phong đã phát hiện ra cứ điểm mà bọn họ tập trung hội họp, sau đó Trương Lương đã cử một đội bay đến tấn công cứ điểm này và một mẻ tiêu diệt những kẻ có quyền lực đến tham dự.
Lúc mới bị bắt, mấy ông già được gọi là các quý tộc có uy tín còn vô cùng kiêu ngạo, nói rằng mình là trưởng bối gì đó của Cửu công chúa, yêu cầu được gặp Kim Phi và Cửu công chúa. Nhưng sau khi bị các nhân viên hộ tống đánh cho một trận thì cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Kế hoạch mà giới quý tộc tranh cãi nửa tháng mới chốt được lập tức vỡ tan như bong bóng xà phòng và trở thành chuyện cười trong sử sách.
Với việc các quý tộc bị bắt, liên minh chống lại tiêu cục Trấn Viễn của các quý tộc còn chưa kịp bắt đầu thì đã thất bại. Vậy là mối nguy cơ mà Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm lo lắng đã được giải quyết một cách dễ dàng.
Cuộc chinh phạt Trung Nguyên của Trương Lương tiến triển thuận lợi, làng Tây Hà lúc này cũng không nhàn rỗi.
Bằng nỗ lực không ngừng nghỉ của hạm đội Đông Hải, một lượng lớn hạt giống lúa nước L và hạt bông cũng được đưa về từ nước K.
Bông cũng lần đầu tiên được trồng trên quy mô lớn ở Xuyên Thục, vụ mùa đầu tiên đã bội thu.
Nhà máy dệt sợi bông đầu tiên ở Đại Khang cũng được thành lập ở phía Bắc Trường Xà Câu. Trước khi mùa đông đến, tất cả những nhân viên hộ tống đều nhận được quần áo bông dày và ấm.
Ngoài ra, tranh thủ lúc mùa đông trời ít mưa, trạm thủy điện nhỏ ở đầu phía Tây của làng đã liên tục tăng ca và hoàn công vào giữa tháng 12 âm lịch.
Kim Phi trước tiên tự mình tới đó kiểm tra, sau đó gọi cả Nguỵ Đại Đồng quay về kiểm tra lại. Sau khi xác nhận rằng con đập không có vấn đề gì, y tạm thời cho chặn kênh dẫn nước và bắt đầu tích trữ nước.
Đầu tháng hai năm Tân Nguyên thứ tư, băng tuyết dần tan, mực nước sông nơi đặt trạm thủy điện tiếp tục dâng cao, cuối cùng cũng đạt yêu cầu nên Kim Phi ra lệnh mở kênh dẫn nước.
Khi nước chảy vào đập, tua bin bắt đầu quay khiến các cụm máy phát điện bắt đầu hoạt động, những ngọn đèn bên ngoài đập lần lượt sáng lên.
"Đương gia, đèn sáng thật kìa!"
Quan Hạ Nhi ôm lấy cánh tay Kim Phi, phấn khích reo lên.
Kim Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trạm điện này tuy chỉ là trạm điện thử nghiệm nhỏ nhưng đã kiểm chứng tính khả thi của việc xây dựng các trạm thủy điện.