Cũng bắt đầu từ ngày đó, làng Tây Hà bước vào kỷ nguyên của hai phương thức sản xuất điện: thủy điện và nhiệt điện. Khi lượng mưa dồi dào thì thủy điện là nguồn phát điện chính, khi lượng mưa không đủ thì nhiệt điện là phương thức phát điện chính.
Việc cung cấp đủ điện đã thúc đẩy hơn nữa sự phát triển của ngành điện. Dưới sự hướng dẫn của Kim Phi, một số học trò mà y thu nhận lúc đầu cũng có thể độc lập hoàn thành rất nhiều công trình liên quan đến điện.
Vào tháng ba năm Tân Nguyên thứ tư, tàu số hiệu Thái Bình tới châu Mỹ lần thứ hai đã trở về. Lần này họ đi đến nhiều nơi hơn, thu thập nhiều hạt giống hơn và cuối cùng cũng tìm được cây canh-ki-na mà Ngụy Vô Nhai hằng mong ước.
Nhưng lần này không cần dùng khoai tây bọn họ mang về làm giống nữa, bởi một số lượng lớn khoai tây và ngô thu hoạch ở quận Tế Thuỷ năm ngoái đã được dùng làm giống cho vụ mùa tiếp theo.
Mùa hè năm đó, lúa nước L, khoai tây và ngô trồng ở bình nguyên Xuyên Thục và ven sông Hoàng Hà đều bội thu. Diện tích trồng cây bông vải cũng được mở rộng hơn nữa. Không chỉ lượng dự trữ lương thực ở Xuyên Thục tăng tới mức cao nhất trong lịch sử mà mười bảy thành trì đã chiếm được ở Trung Nguyên cũng không còn phải lo lắng về vấn đề lương thực.
Sau gần một năm tuyên truyền, người dân tại Trung Nguyên cũng đã hiểu được nguyên tắc phải cầm vũ khí lên để bảo vệ mình. Vì vậy, vô số người dân đã chủ động đăng ký gia nhập quân đội, lực lượng vũ trang dưới quyền Kim Phi cũng phát triển nhanh chóng.
Mọi người đều cho rằng Kim Phi sắp bình định Trung Nguyên, khiến giới quan chức và quý tộc của Trung Nguyên đều run lên vì sợ hãi. Tuy nhiên, vào cuối mùa hè năm Tân Nguyên thứ tư, Kim Phi bất ngờ điều động hàng vạn quân và một số lượng lớn phi thuyền tấn công vào đất Tần. Đợt tấn công này lập tức quét sạch tàn quân của Tần Vương và đám quý tộc trung thành với Tần Vương đang cố thủ tại các miền núi, hoàn toàn bình định được đất Tần.
Sau đó Thiết Ngưu từ thành Vị Châu và các nhân viên hộ tống tại đất Tần đã đồng loạt cử quân tấn công đất Tấn từ phía Nam và phía Bắc.
Vào mùa đông năm đó, hai đội quân hoàn thành nhiệm vụ và thuận lợi hợp lại với nhau tại sông Bắc Xuyên nằm ở miền Trung của đất Tấn. Vậy là đất Tấn đã hoàn toàn được bình định, tấm bản đồ phía Tây Bắc của Đại Khang đã được hoàn thiện.
Sau đó, một số lượng lớn thành viên của đội Chung Minh lại được phái đi các nơi trên đất Tấn để thực hiện chiến dịch đánh cường hào chia lại ruộng đất.
Thiết Ngưu, người đã trấn thủ thành Vị Châu gần ba năm, cuối cùng đã trở lại làng Tây Hà và gặp Kim Phi trong Ngự thư phòng.
"Thiết Ngưu, mấy năm nay ngươi đã vất vả rồi!"
Kim Phi bước tới và ôm lấy Thiết Ngưu.
Thành Vị Châu xung quanh là quân thù bao vậy. Phía Bắc là Đảng Hạng luôn lăm le xâm lược, phía Nam là Tấn Vương đầy dã tâm. Thành Vị Châu nằm ở giữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt chửng bởi hai con hổ đói này. Vậy mà Thiết Ngưu đã lãnh đạo đội hộ tống trấn thủ ở đó gần ba năm.
Trong ba năm qua, Thiết Ngưu không để Đảng Hạng lấn xuống phía Nam một bước, điều này cũng khiến Tấn Vương vô cùng ngạc nhiên.
"Ta chỉ có việc trấn thủ trong thành, không có gì vất vả!" Thiết Ngưu lắc đầu.
Kim Phi nghe vậy không khỏi bật cười: “Đã đến lúc ngươi phải đi học phụ đạo rồi. Nếu là Thiết Tử huynh và các huynh đệ khác, bọn họ nhất định sẽ nói làm vậy đều là vì bách tính. Đó không phải là công lao của bản thân mà là của tất cả các huynh đệ hộ tống đã cùng ngươi kiên trì thủ thành!"
“Không cần”, Thiết Ngưu thành thật bật cười: “Ta tin Bệ hạ, ta cũng tin tiên sinh. Dù ta có nói ra hay không, ngài chắc chắn cũng sẽ không đối xử tệ với huynh đệ ta!”
Quả thực đúng như những gì Thiết Ngưu nói, dù anh ta có nói ra hay không, Kim Phi cũng sẽ không đối xử tệ với Thiết Ngưu và đội hộ tống đã cực khổ trấn thủ phương Bắc ba năm.
Thiết Ngưu vẫn thẳng thắn và cương trực như xưa, điều này khiến Kim Phi cảm thấy vô cùng đáng quý.
"Yên tâm, mọi người trấn thủ phương Bắc là công trạng lớn, lần này việc bình định đất Tấn cũng làm rất tốt, ta sẽ không đối xử tệ với các huynh đệ đâu!" Kim Phi vỗ mạnh vào Thiết Ngưu.
“Ừm”, Thiết Ngưu gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, tên Trần Vĩnh Trạch đó quá xảo quyệt, không biết ông ta trốn ở đâu, ta đã tìm rất nhiều nơi nhưng không tìm thấy!”
"Đất Tấn rộng lớn, khắp nơi đều là núi, sao có thể dễ dàng tìm được người muốn trốn như vậy?" Kim Phi nói: "Chuyện của Trần Vĩnh Trạch, ta sẽ giao cho Cục tình báo. Những việc phía sau ngươi không cần phải lo lắng nữa'.