Mở trang đầu tiên ra, đã nhìn thấy mấy chữ ‘kế hoạch năm năm’ thật to.
Xem tiếp, là một số mục tiêu và quy hoạch của Kim Phi cho năm năm tiếp theo, có mục liên quan tới quân sự, cũng có mục liên quan tới nông nghiệp, còn có mục liên quan tới công nghiệp…
“Đây là do phu quân viết à?” Cửu công chúa hỏi.
Kim Phi là sinh viên khoa học tự nhiên, bình thường một khi bận vẽ hình trong phòng thí nghiệm là phải tới mấy ngày, nhưng y hiếm khi viết này nọ.
Thế nhưng bản tài liệu trong tay Cửu công chúa lại có mười mấy mục, mặc dù phân tích từ nét chữ, đúng là do Kim Phi viết, nhưng Cửu công chúa vẫn không dám tin lắm.
“Là ta viết đấy,” Kim Phi nói: “Vốn muốn đưa cho nàng xem thử, nàng bận như vậy, thì đợi rảnh rồi hãy xem!”
“Không, bây giờ xem luôn!” Cửu công chúa đặt các tấu sớ khác sang một bên, bắt đầu nhìn tờ kế hoạch của Kim Phi.
Cửu công chúa xem cực kì nghiêm túc, dùng gần một tiếng mới đọc xong.
Đặt tài liệu xuống, Cửu công chúa ngẩng đầu hỏi: “Phu quân, những cái chàng nói… Có thể làm được trong năm năm à?”
Những kế hoạch mà Kim Phi liệt kê trong tài liệu, thật sự quá chấn động, khiến Cửu công chúa có cảm giác không chân thật.
Ví dụ như trong năm năm sẽ thi công một con đường sắt hai chiều dẫn trực tiếp tới Tây Xuyên, ví dụ như trong năm nay sẽ xây năm nhà máy nhiệt điện tại các nơi ở Xuyên Thục, ví dụ như…
Năm nhà máy nhiệt điện còn dễ nói, nhưng theo quy hoạch của Kim Phi, đường sắt dẫn trực tiếp tới Tây Xuyên, ven đường sẽ dừng lại ở hơn hai mươi thành thị lớn nhỏ, có thể tưởng tượng, hơn hai mươi thành thị này sẽ phát triển nhanh chóng nhờ con đường sắt này, mối liên hệ của Tây Xuyên và làng Tây Hà cũng sẽ trở nên càng thân mật hơn.
Nhưng Tây Xuyên xa như vậy, xây một con đường sắt hai chiều, vậy phải dùng bao nhiêu gỗ và sắt đây?
Vừa nghĩ tới đây, Cửu công chúa lại hơi dao động.
Không chỉ là nhà máy nhiệt đình, Kim Phi còn định dẹp yên Trung Nguyên Giang Nam và Đông Man Đảng Hạng Thổ Phiên trong năm năm, hoàn thành việc thống nhất triều đình!
Theo Cửu công chúa thấy, mục tiêu này cũng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
“Ta tới đây không phải để bàn bạc với nàng,” Kim Phi nói: “Có điều nhất định phải xây nhà máy nhiệt điện và đường sắt.”
“Nhà máy nhiệt điện không thành vấn đề, nhưng xây đường sắt tới Tây Xuyên, e là hơi khó.” Cửu công chúa cau mày nói: “Phu quân chàng cũng biết, đường đi Tây Xuyên rất khó, xây đường sắt không dễ đâu.”
Đường Thục khó, khó hơn lên trời.
Vốn dĩ khu vực Xuyên Bắc đã đồi núi liên miên, hơn nữa đều là núi lớn, việc mở rộng đường quan theo đường cũ lúc trước đã cực kì khó khăn rồi, Kim Phi lại muốn xây một con đường sắt giữa các ngọn đồi, còn muốn dẫn trực tiếp tới Tây Xuyên, mà phải hoàn thành trong năm năm, chỉ nghĩ thôi đã khiến Cửu công chúa thấy sởn cả da gà.
“Chuyện thành do người,” Kim Phi nói: “Không xây tới Tây Xuyên thì xây tới Miên Dương trước, năm năm không xây xong, thì xây mười năm, mười lăm năm, chỉ cần đi xây, sớm muộn gì cũng có thể xây tới Tây Xuyên!”
Nghe Kim Phi nói vậy, Cửu công chúa mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra nếu Kim Phi thật sự hạ quyết tâm muốn xây, năm năm cũng có thể xây xong, nhưng cần điều động một lượng lớn người tham gia, cái này không phải chuyện tốt với một chính quyền vừa mới ổn định.
Cửu công chúa rất lo Kim Phi hạ quyết tâm muốn làm chuyện này.
Bây giờ xem ra, Kim Phi chỉ mới có suy nghĩ này, chứ chưa đưa ra quyết định.
“Đây là bản dự thảo của ta, đưa cho nàng xem thử, nếu nàng cảm thấy ở đâu không phù hợp, thì có thể sửa chữa và bổ sung.” Kim Phi nói.
“Được, mai ta sẽ nghiên cứu cẩn thận, sau đó sẽ trả lời cho phu quân.” Cửu công chúa trịnh trọng thu tài liệu lại, tò mò hỏi: “Phu quân, sao chàng lại nghĩ tới chuyện viết ra bản kế hoạch này?”
Những chuyện có thể xảy ra trong năm năm thật sự quá nhiều, các bộ ngành làm kế hoạch thì đa phần sẽ chỉ làm vài tháng hoặc nửa tháng, dài nhất là một năm.
Ví dụ như những tấu sớ mà cô ấy vừa xem, rất nhiều bản đều là quy hoạch cho công việc năm sau, nhưng đa phần chỉ có ba tháng, nửa năm thì không nhiều.