Kim Phi đặt báo cáo chiến đấu xuống, bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía mật thám: “Lúc trở về ngươi có gặp được Lương ca không?”
“Ta có gặp”, mật thám trả lời: “Ta gặp Trương đại soái tại quận An Điền. Sau khi biết tin Đông Hải bị đánh úp, ngài ấy đã hạ lệnh cho thuyền chạy hết tốc lực tiến về phía trước nhanh nhất có thể, có lẽ sẽ tới nơi trước tối ngày hôm nay!"
Khi xuôi dòng, tốc độ của thuyền lầu sẽ rất nhanh, vì lý do an toàn nên động cơ hơi nước thường không chạy hết tốc lực.
Khi biết biển Đông Hải đang bị tấn công, Trương Lương trở nên lo lắng và trực tiếp ra lệnh cho ca nô cắm cờ của tiêu cục Trấn Viễn đi trước dọn đường, sau đó cho động cơ hơi nước trên thuyền lầu chạy hết tốc lực và lao tới biển Đông Hải càng nhanh càng tốt.
“Số liệu thống kê thương vong cụ thể ở Đông Hải đã được công bố chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Vẫn chưa", mật thám trả lời: “Sau trận chiến, Cục trưởng Hàn ra lệnh cho ta và một số đồng đội khác lái ca nô về để báo cáo. Khi ta rời đi thì trận chiến vừa kết thúc, ta chỉ thấy các huynh đệ công nhân đang chống lại bọn cướp, còn con số thương vong cụ thể thì chưa biết”.
“Những nơi như xưởng đóng tàu và xưởng phát điện có bị bọn cướp biển phá hoại không?” Kim Phi lại hỏi.
“Không”, mật thám nói: “Sự hỗ trợ của công nhân rất kịp thời, bọn cướp biển cũng chưa kịp xông vào nhà máy".
"Vậy thì tốt", Kim Phi khẽ gật đầu.
Các công xưởng đều có pháo đài. Sau khi đội hộ tống do Trương Lương dẫn đầu tới, cộng thêm sự trợ giúp của pháo đài, súng trường và sự giúp đỡ của rất nhiều công nhân, bọn cướp biển này trừ khi có gấp mười lần quân lực hiện tại thì đừng mơ có thể tiếp cận nhà xưởng.
Cho dù bọn cướp biển có tàu hơi nước, việc huy động hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn quân từ đất liền để tấn công Đông Hải vẫn là chuyện viển vông.
Kim Phi đang suy nghĩ về điều này thì đột nhiên nghe thấy Cửu công chúa hỏi: "Tình hình của khu trồng rong biển và đội đánh bắt thế nào rồi?"
Kim Phi nghe xong câu hỏi thì tim không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
“Tình hình của đội đánh bắt vẫn chưa rõ, nhưng khu vực trồng rong biển…”
Mật thám mím môi nói tiếp: “Ta không biết tình hình cụ thể của khu vực trồng rong biển, nhưng khi bọn cướp biển tấn công bến tàu, ta nhìn thấy một đám cháy ở vùng biển phía Đông. Xét theo vị trí và khoảng cách, đó có vẻ là khu vực trồng rong biển".
Nghe vậy, Kim Phi bất giác siết chặt nắm đấm.
Khu vực xung quanh đảo Mạo Lãng rất thích hợp cho rong biển phát triển. Sau khi khai thác rong biển tự nhiên, Kim Phi đã sắp xếp cho ngư dân trồng lại rong biển nhân tạo.
Sau vài năm phát triển, quy mô nuôi trồng rong biển trên đảo Mạo Lãng đã mở rộng gấp nhiều lần so với phạm vi rong biển tự nhiên ban đầu. 80% rong biển do toàn bộ hợp tác xã mua bán bán ra đều đến từ đảo Mạo Lãng, 20% còn lại là do đội đánh bắt vô tình vớt được trong lúc đánh bắt rồi nhặt lại.
Khu vực trồng rong biển có quy mô lớn như vậy nên cần số lượng nhân công lớn, bởi vậy trên đảo Mạo Lãng có hàng ngàn ngư dân sinh sống. Thậm chí trong mùa thu hoạch và ươm giống, nhiều ngư dân sẽ tạm thời đến đây để làm việc bán thời gian.
Đối với người dân trong đất liền, rong biển không chỉ là loại hải sản vô cùng mới lạ, nó còn có tác dụng chữa bệnh bướu cổ, giá lại phải chăng nên nhu cầu về rong biển luôn rất lớn. Những người ngư dân nhận thầu khu vực trồng rong biển năm xưa đều đã trở nên giàu có, cuộc sống ngày càng sung túc.
Hợp đồng ký giữa Kim Phi và ngư dân có thời hạn ba năm. Khi hợp đồng đầu tiên hết hạn, Từ Cương viết thư cho Kim Phi đặc biệt hỏi về việc có nên tăng phí nhận thầu khu vực trồng rong biển hay không, nhưng Kim Phi đã từ chối.
Lúc đầu, Xuyên Thục rất thiếu lương thực, nhóm ngư dân này ngày đêm vớt rong biển, điều này đã giúp giảm bớt rất nhiều áp lực lương thực ở Xuyên Thục.
Để khai thác rong biển, nhiều ngư dân sinh hoạt và sống luôn trên thuyền. Bởi vì không có bình oxy và các dụng cụ hỗ trợ tương tự nên phần lớn rong biển được thu hoạch bởi những ngư dân dũng cảm nín thở lặn xuống biển.
Rong biển giống như những sợi dây chăng dưới lòng biển cả, khi đó tháng nào cũng có một vài vụ ngư dân bị chết đuối do rong biển quấn chân không ngoi lên được.
Chính sự hy sinh và cống hiến của họ đã giúp Kim Phi có được chỗ đứng vững chắc ở Đông Hải. Khu vực trồng rong biển cũng là động lực ban đầu cho sự phát triển của Đông Hải rộng lớn, bao gồm cả sự phát triển thuận lợi của dự án thành phố mới sau này. Nếu nói khu vực trồng rong biển đã có đóng góp rất lớn đối với Đông Hải thì cũng chẳng ngoa.